Chương trước
Chương sau
 “Cậu đúng là cái loại não chó chỉ nhớ được mùi phân! Có một lần Trần Hùng Phi đã theo nhà họ Hà tìm đến nhà họ Hoàng để gây chuyện phiền phức, sau đó chính cậu đã giải quyết cậu ta chứ còn ai nữa. Chuyện của cậu mà ông đây còn biết rõ hơn cậu!” Lý Hà Đồ tức giận nói.  

 

 

Vốn dĩ Lý Hà Đồ muốn chiêu mộ Tề Đẳng Nhàn gia nhập Long Môn là để thanh lý nội bộ lộn xộn của Long Môn hiện giờ, kết quả là lại bị thằng ranh con này làm cho đau đầu nhức óc một phen, đến cả danh tiếng tổng hội trưởng của ông ta cũng bị dao động theo nữa.  

 

Nếu không phải do nền móng căn cơ mà Tề Đẳng Nhàn đã tạo dựng nên ở Ma Đô đã mạnh mẽ đến mức ngay cả Tống Chí Mai cũng không thể chèn ép được thì chắc chắn bà ta đã nắm giữ được phân đà Long Môn chi nhánh Ma Đô trong lòng bàn tay và tiến hành nổi dậy chống lại tổng hội Long Môn do Lý Hà Đồ cầm đầu rồi.  

 

Cũng may là hai đại gia tộc nhà họ Tiết và nhà họ Trịnh đều ủng hộ Tề Đẳng Nhàn, về phần nhà họ Dương thì bọn họ đã bị Dương Quan Quan thâu tóm, hơn nữa, đến cả nhà họ Văn vốn rất có trọng lượng trong phân đà Long Môn chi nhánh Ma Đô cũng ủng hộ Tề Đẳng Nhàn nốt, còn về phần Tống Chí Mai thì lại càng không cần phải nói nữa…  

 

Mối liên kết nội bộ của phân đà Long Môn chi nhánh Ma Đô hiện giờ đã bền chắc như sắt thép vậy, người ngoài căn bản không thể chen chân được vào bên trong.  

 

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà giận dữ phản bác lại: “Ông có biết ăn nói tử tế là cái gì hay không vậy? Trước đây chính ông đã xin tôi gia nhập Long Môn đấy nhé, vậy mà bây giờ ông lại dám mắng nhiếc tôi sao?!”  

 

Lý Hà Đồ bèn nói: “Bây giờ ông đây đang hối hận muốn chết chứ còn làm sao nữa, nếu mà trong tay tôi có một con dao thì tôi có thể đâm chết cậu ngay tại chỗ, có hiểu chưa hả!”  

 

“Đằng nào ông cũng không đánh lại tôi nên cứ ở đó mà ba hoa khoác lác đi. Cho dù ông có cầm dao trong tay thì tôi cũng có thể dùng tay không đánh chết ông được đấy!” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng hết sức khinh thường.  

 

“...” Lý Hà Đồ cũng chẳng còn gì để nói nữa, trước đây ông ta còn có thể miễn cưỡng đánh tay đôi với Tề Đẳng Nhàn, còn hiện tại thì sao, phỏng chừng Tề Đẳng Nhàn thực sự thừa sức giết chết ông ta chứ không thể đùa giỡn được.  

 

Tề Đẳng Nhàn chính là người đã đánh bại hai cao thủ hàng đầu là Nghiêm Mộc Long và Tạ Cuồng Long đấy, một người thì chết, người còn lại thì bị thương, chiến tích của hắn phải nói là cực kỳ hiển hách.  

 

Lý Hà Đồ lại nói: “Tốt nhất là cậu nên yên tĩnh một chút đi, dạo gần đây người của bên phía Phó lão đang cố gắng lật lại bản án của Lục Chiến Long đấy, đến khi hoàn thành thì cậu có thể tẩy trắng tội danh và quay về nước rồi. Có điều, về những gì mà cậu đã gây ra ở nước Mỹ thì chính bản thân cậu phải tự giải quyết cho rõ ràng mới được!”  

 

Tề Đẳng Nhàn đáp lời ông ta: “Rồi rồi rồi, tôi biết rồi, có rảnh thì tôi sẽ giải quyết.”  

 

Lý Hà Đồ lại hỏi: “Thế cậu hỏi về đại hội võ đạo làm cái gì đấy, cậu đang ở thành phố Hương Sơn à?”  

 

“Tôi không ở thành phố Hương Sơn, mà là đồ đệ của tôi tới Hương Sơn góp vui một chút nên tôi hỏi chuyện thay cho đồ đệ.” Tề Đẳng Nhàn trả lời ông ta, hắn không có thói quen tiết lộ hành tung của bản thân cho những người không phải quá quen thuộc như Lý Hà Đồ.  

 

“Tốt nhất là bây giờ cậu đừng nên về nước nữa, có quá nhiều người muốn lấy cái mạng chó của cậu rồi đấy. Ở nước Hoa chúng ta cao thủ nhiều như là mây vậy, có rất nhiều người biết giấu đi thân phận của bản thân, tự cậu phải cẩn thận một chút!” Lý Hà Đồ dùng một câu nói đơn giản để cảnh cáo Tề Đẳng Nhàn.  

Tề Đẳng Nhàn đáp lại rằng Lý Hà Đồ hãy cứ yên tâm, sau đó bèn cúp điện thoại.  

 

 

“Xem ra bây giờ cũng là lúc phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn phải đổi chủ rồi!” Tề Đẳng Nhàn nheo mắt rồi thầm nhủ một câu, vừa cầm điện thoại di động trong tay vừa bước ra ngoài. “Không ngờ là chi nhánh Hồng Bang ở thành phố Hương Sơn lại có thể liên thủ với phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn để tổ chức đại hội võ đạo với mục đích là tập hợp những cao thủ ở phía Nam đất nước, cuối cùng sẽ tìm đến tận nơi để trừng phạt mình.”  

 

 

Thành phố Hương Sơn là một đường ray nối liền từ nội bộ nước Hoa ra bên phía nước ngoài, còn nổi tiếng hơn cả Ma Đô nữa. Dĩ nhiên tình hình chính trị ở đây cũng có thể nói là sâu xa hơn so với Ma Đô một chút.  

 

 

Hơn nữa thành phố Hương Sơn nằm ở rất gần thành phố Kinh Đảo, thậm chí nếu đứng ở trên bờ biển của thành phố này thì có thể nhìn sang bên phía thành phố còn lại.  

 

 

Thành phố Kinh Đảo cũng tương tự như thành phố Hương Sơn, cũng là một điểm giao thương với nước ngoài khá nhộn nhịp.  

 

 

“Cái đồ phụ nữ ngu ngốc Dương Quan Quan bị Hoàng Sung gọi đến giúp đỡ cũng chỉ là một nhân tố mà thôi, còn về nhân tố khác thì chỉ sợ là bọn họ đang bị người ta mưu hại, có kẻ muốn nhúng tay vào đại hội võ đạo lần này.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng như vậy.   



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.