Chương trước
Chương sau


Chương 1113

“ vậy rốt cuộc tôi sẽ ngủ ở đâu?” Sau khi vào ký túc xá của Tề Đẳng Nhàn, Dương Quan Quan sắc mặt không tốt lắm hỏi.

“Trước mắt xem ra, cô cũng chỉ có thể ngủ ở đây, nếu không, cô có thể ngủ trong phòng giam.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan rụt cổ lại, nói: “Tôi không đi… Vậy tôi ngủ ở đây là được chứ gì!”

Sau đó, cô ấy liền nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn trực tiếp nằm trên giường.

Điều này làm cho cô ấy không khỏi tức giận, nói: “Đây là giường của tôi!”

“Giường này lớn như vậy, một mình cô ngủ, vậy tôi ngủ ở đâu?” Tề Đẳng Nhàn không vui nói.

Dương Quan Quan hận đến nghiến răng, hung hăng giậm chân, nói: “Tôi nằm dưới đất!”

Vì thế, Dương Quan Quan nằm dưới đất trong ký túc xá của Tề Đẳng Nhàn, mà Tề Đẳng Nhàn, thì yên tâm thoải mái ngủ trên giường lớn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn đánh thức Dương Quan Quan đi luyện võ.

Lúc Hoàng Sung từ trong phòng giam đi ra, mặt mũi bầm dập, đầu rơi máu chảy, nhìn qua chật vật không chịu nổi, giống như là bị ai đó cưỡng hiếp.

“Ngươi đây là bị làm sao vậy?!” Dương Quan Quan không khỏi sửng sốt.

“Con mẹ nó một lời khó nói hết a! Buổi tối, không biết là ai hôm qua mò vào trong phòng tôi trùm đầu tôi, sau đó đánh tôi một trận.” Hoàng Sung khóc không ra nước mắt nói.

Dương Quan Quan cảm thấy lạnh trong người, cũng may Tề Đẳng Nhàn tên này không để cho cô ấy ngủ ở phòng giam, nếu không, kết cục chỉ sợ sẽ thảm hơn.

Hoàng Sung khịt mũi nói: “Sư phụ, thương lượng một chút đi, để cho tôi đổi chỗ ở được không!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Đây đối với cậu mà nói cũng là một loại rèn luyện, để cậu luôn luôn cảnh giác.”

“Bị đánh cũng không sao, lần sau đánh trả lại là được, tôi cũng trải qua như vậy đó.”

“Những tên kia tuy rằng ra tay tàn nhẫn, nhưng cũng có chừng mực, sẽ không đánh chết cậu.”

Hoàng Sung cả người đều choáng váng, bản thân thật sự không nên đi theo Tề Đẳng Nhàn rảnh rỗi tới nơi này, sau này mỗi một ngày, phỏng chừng đều là bị tra tấn!

Tề Đẳng Nhàn mang theo hai người rời khỏi nhà tù, ở bên ngoài tìm một ngọn núi có địa hình bằng phẳng để luyện võ.

Luyện được giữ chừng, thì phát hiện Tề Bất Ngữ đến, tay bên trái cầm một con gà rừng, tay bên phải cầm một đầu con lợn rừng.

Tề Bất Ngữ cười cười với hai người, sau đó lắc lắc hai con mồi trong tay.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Mọi người đúng là có lộc ăn, bố tôi hiếm khi chịu khó như vậy, chủ động chạy ra ngoài săn thú chiêu đãi mọi người.”

Hoàng Sung nhạy bén phát hiện, trên người con mồi không hề có lỗ đạn, con gà rừng kia thậm chí thỉnh thoảng còn ở trong tay Tề Bất Ngữ búng hai cái, lợn rừng ngược lại hoàn toàn đã chết, đầu lõm xuống một khối.

Điều này làm cho anh ta không khỏi lắp bắp kinh hãi, nói: “Sư gia ngài đây là… Tay không đi săn sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đừng cảm thấy kỳ quái, bố tôi thường xuyên làm chuyện này, lần trước chọc vào ổ gấu, để mấy con gấu già đuổi theo chạy khắp núi.

Trong nội tâm Dương Quan Quan và Hoàng Sung đều không khỏi khiếp sợ, chuyện tay không bắt gà rừng không phải việc người bình thường có thể làm được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.