Chương trước
Chương sau


Chương 1024

Tại thời khắc này, một cô gái vốn mang trong mình rất nhiều tham vọng, lần đầu tiên bằng lòng vì người đàn ông mình yêu mà lui về hậu phương, cho dù là tầm thường vô vị cũng được, chỉ cần có thể ở bên anh cả đời là được rồi.

Giấc ngủ này của Tề Đẳng Nhàn vô cùng thoải mái, ngày hôm sau tỉnh lại, hắn có cảm giác thân thể đau nhức, vô cùng khó chịu, trong cơ bắp ứ đầy axit lactic.

“Anh thấy như thể mình vừa mới quay lại cái thời bắt đầu khổ luyện vậy, mỗi lần luyện xong, ngày hôm sau đều đau đến nỗi đi cũng không nổi.” Tề Đẳng Nhàn cười khổ.

Lý Vân Uyển chỉ mới gạt cẳng chân dài đang gác lên bụng mình ra, cô đã cảm thấy cẳng tay mình đang run rẩy, cẳng chân căng cứng như được đúng chì.

Có điều Tề Đẳng Nhàn vẫn rất có trách nhiệm, đánh răng rửa mặt rất mau, sau đó thay quần áo thể thao, chuẩn bị ra ngoài.

“Anh không thể an tâm nghỉ ngơi một ngày sao hả?” Lý Vân Uyển híp mắt đánh giá anh trong góc tối của căn phòng, mệt mỏi lên tiếng.

“Luyện công là việc phải làm thường xuyên, không thể gián đoạn. Em yên tâm nghỉ ngơi đi, khi về anh sẽ mua cho em bánh bao ở cửa hàng nhỏ trong công viên Sâm Hải.” Tề Đẳng Nhàn cười cười.

Hắn cúi người, duỗi tay giúp Lý Vân Uyển sửa sang lại mái tóc, cúi đầu hôn lên môi cô.

Từ độ trông thấy cô gái này đứng đợi mình giữa trời đông buốt giá, lạnh đến nỗi run cả chân, hắn cảm thấy mình phải trói chặt cô bên người cả đời mới được.

Lý Vân Uyển lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, cuộn người vào trong chân mà ngủ tiếp.

Tề Đẳng Nhàn vui vẻ lái xe tới công viên Sâm Hải.

Dương Quan Quan và Hoàng Sung đã có mặt ở chỗ cũ, tự giác khỏi động sơ qua, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn tới gần, hai người đều lập tức đi tới.

“Sư phụ, tôi biết anh thần thông quảng đại mà, chỉ là một Từ Ngạo Tuyết nhỏ nhoi mà thôi, làm gì được anh chứ?” Hoàng Sung phấn khởi tuôn một tràng.

“Không có việc gì thì tốt rồi.” Dương Quan Quan chỉ khẽ gật đầu, nhưng sau đó khuôn mặt lại đỏ ửng lên.

Cô ta đã đồng ý với Tề Đẳng Nhàn điều gì, bản thân cô ta cũng nhớ rõ, bây giờ hối hận cũng đã muộn, chỉ hy vọng Tề Đẳng Nhàn đừng coi mấy lời đó là sự thật.

Tề Đẳng Nhàn cũng làm bộ không nhớ gì về mấy lời này, nghiêm mặt nói: “Chuẩn bị vào việc thôi, đứng tấn trước.”

Chờ Dương Quan Quan đứng tấn được một lát, Tề Đẳng Nhàn bảo cô ta đi với mình ta một phía, sau đó bắt đầu truyền thụ căn cơ của bộ môn Hình Ý Quyền.

Hắn tìm một cây côn dài đưa cho Dương Quan Quan, sau đó xếp một giá gỗ để cô ta luyện tập.

Hình Ý Quyền là môn võ bắt nguồn từ thương pháp, “Tam thể thức” này được ví như cách người dùng thương giơ thương đợi lệnh, cho nên hắn lấy một cây gậy tới cho Dương Quan Quan dùng, như vậy sẽ khiến cô ta hiểu rõ hơn.

“Cậu đừng nóng vội, cứ tiếp tục đứng tấn đi, tôi cũng sẽ dạy cậu.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Hoàng Sung đang thất thần mà cười lạnh.

Hoàng Sung bị hắn nói vậy thì lập tực nghiêm túc trở lại, ổn định lại tư thế trung bình tấn của mình.

Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc giảng giải cho Dương Quan Quan nghe về “tam thể thức”, từ tay đến chân, sau đó tới hơi thở và ý nghĩ.

Dương Quan Quan cũng đứng nghe vô cùng nghiêm túc.

“Một lát nữa tôi sẽ đưa văn bản của Thực Chiến Chân Thuật cho cô xem, cô có thể chép vào sổ của mình.” Tề Đẳng Nhàn nói với Dương Quan Quan.

“Được.” Dương Quan Quan liền đồng ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.