Chương trước
Chương sau


Chương 1002

Nhưng hiển nhiên, hai vị cao thủ đáng gờm này lại chẳng hề nổi đóa, vô cùng bằng lòng trước lời cô nói, ngoan ngoãn gật đầu.

Triệu Hằng Vũ thầm nghĩ: “Cô ấy chính là Ngọc Tiểu Long! Chẳng trách sư phụ thường xuyên nhắc tới cô ấy, thật là ghê gớm! Mày liễu chẳng nhường mày râu, cho dù Hoa Mộc Lan, Võ Tắc Thiên có tới được thời đại này cũng khó mà bì được với cô ấy.”

Từ Ngọc Giai nhìn Ngọc Tiểu Long, ông ta cảm thấy khí thế của cô càng lúc càng kinh người hơn.

Lần gặp gỡ trước, ít ra ông ta cũng nhìn ra được đôi chút về con người của Ngọc Tiểu Long.

Nhưng lúc này đây, ông ta lại chẳng thể trông rõ một phân một tấc nào, thậm chí còn cảm thấy vô cùng bí hiểm.

Triệu Hằng Vũ cũng đang đánh giá Ngọc Tiểu Long, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi, cô gái này trông còn trẻ hơn anh ta, vậy mà công lực đã tới cảnh giới sâu không lường được.

“Hôm nay chúng ta hành động trên tiền đề đàm phán hòa bình, mọi chuyện nên dĩ hòa vi quý, nếu như không phải trường hợp không thể giải quyết được, mọi người nhất định không được động thủ.” Ngọc Tiểu Long nói.

Thật ra cô cũng không tình nguyện lắm.

Nhưng Từ Ngạo Tuyết cũng đã mở miệng nhờ vả.

Hơn nữa áp lực mà Ngọc gia đặt lên vai cũng nặng.

Chẳng còn cách nào, hôm nay cô ấy mới xuất hiện ở đây.

Thậm chí lúc này cô còn hy vọng Tề Đẳng Nhàn đừng dại dột mà lộ mặt ở chỗ này, nếu như vậy, cô cũng chẳng phải đối mặt với đống rối ren này thêm nữa.

Ý nghĩ này không hề xuất phát từ tâm lý trốn tránh, mà từ sự cao ngạo.

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã xuất hiện tại nhà của Hướng Đông Tinh với một bộ đồ thể thao rộng thùng thình.

Hướng Đông Tinh cũng chỉ trang điểm qua quýt, như thể hôm nay cũng chẳng phải dịp trọng đại gì, chỉ là gặp gỡ một vài người không đáng nể mặt mà thôi.

“Đi thôi!” Hướng Đông Tinh cầm chìa khóa xe, gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, nghiêm giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn thấy vẻ mặt cô ta có vẻ căng thẳng liền nói: “Nếu như cô có thể giữ được tâm thái như cách ăn mặc của cô lúc này thì tốt hơn đấy.”

Hướng Đông Tinh nghe xong chỉ cười bảo: “Hôm nay tới dự tiệc, e là có nhiều người đổ mồ hôi hột vì lo lắng cho anh lắm nhỉ? Lý Vân Uyển có nói gì không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô ấy hình như chẳng có gì khác, nên ngủ thì ngủ, nên ăn thì ăn.”

Hướng Đông Tinh nói: “Quả là một cô gái tốt hiếm gặp.”

Tề Đẳng Nhàn giả ngu: “Tốt chỗ nào chứ, cũng không biết cổ vũ tôi mấy câu!”

“Anh đừng có ngồi đây giả vờ giả vịt nữa, cô ấy làm như vậy, chẳng lẽ không phải vì không muốn gây chút áp lực không đáng có nào cho anh sao? Cô ấy là người có trí tuệ, nếu không có chút tầm nhìn, khi trước cũng sẽ chẳng nhìn trúng anh đâu.” Hướng Đông Tinh nói.

“Nếu nói như vậy thì Hướng tổng quả chẳng phải người có mắt nhìn người cho lắm nhỉ, khi trước cũng chỉ sắp xếp cho tôi một chức vụ xoàng lấy lệ mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đối đáp.

Bậy giờ hắn đang thả lỏng hoàn toàn, cả người dựa vào lưng ghế, chẳng khác nào người không xương.

Khi các đấu thủ quyền anh chuyên nghiệp chuẩn bị lên võ đài, bọn họ cũng sẽ thả lỏng hết cỡ, hoặc ít nhất là thả lỏng về mặt thể chất.

Chỉ khi ra đòn, các thớ cơ mới được thỏa sức bung xõa.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.