Chương trước
Chương sau


Chương 987

Tề Đẳng Nhàn nhìn Triệu Chính Hoa, thái độ lạnh nhạt, hai tay đút túi, trên mặt không có bất cứ biểu cảm này.

Lời hắn nói khiến cho đám người của cục an ninh quốc gia đồng loạt cười phá lên.

“Ha ha ha, cậu ta nghĩ mình là ai vậy chứ, đúng là chuyện khôi hài, lời như vậy mà cũng dám nói ra sao?”

“Anh thật sự nghĩ rằng với mấy đồng tiền bẩn thỉu kia, anh có thể gây ra sóng gió gì với cục an ninh quốc gia sao?”

“Hôm nay chúng tôi nhất định phải đưa cô Trần Ngư đi, có là ai thì cũng không giữ lại được!”

Triệu Chính Hoa còn đi thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn, đưa một tay lên ghé vào lỗ tai mình, ông ta nói: “Anh nói cái gì? Nói lớn lên một chút đi, tôi không nghe rõ!”

Tề Đẳng Nhàn thấy thái độ ngông cuồng này của ông ta, hẳn gật đầu cười, hắn mở miệng, hét lớn khẩu hiệu của Phật môn!

“Gầm!”

Sắc mặt Triệu Chính Hoa lập tức thay đổi, ông ta cảm thấy đầu ong ong, màng nhĩ như muốn thủng một lỗ trước âm thanh đinh tai nhức óc này…

“Á!!!”

Triệu Chính Hoa hét thảm một tiếng, sau đó bịt chặt lỗ tai, lui về phía sau vài bước.

Đám thuộc hạ của ông ta cũng bị tiếng thét của Tề Đẳng Nhàn làm cho hoảng sợ, lỗ tai vẫn còn ong ong, chứ đừng nói tới Triệu Chính Hoa dán lỗ tai tới bên miệng hắn.

Chỉ có thể nói hành động này của hắn vô cùng đáng sợ.

Dung tích phổi của Tề Đẳng Nhàn lớn tới mức đáng sợ, mỗi một nhịp thở đều đưa vào phổi những luồng khí khổng lồ, nếu không hắn cũng không thể hét ra âm thanh vang vọng như vậy.

Với âm độ này của hắn, cho dù chỉ “a” một tiếng thật bình thường người khác cũng không chịu nổi, huống chi là khẩu hiệu Phật môn kia.

Sắc mặt Triệu Chính Hoa tái nhợt, ông ta có cảm giác trái tim mình như muốn nứt ra, màng nhĩ cũng vô cùng đau đớn, một lát sau, ông ta cảm thấy bàn tay mình âm ấm, có chất lỏng chảy ra khỏi kẽ tay đang ôm tai của ông ta.

Để tay ra trước mắt, ông ta trông thấy một màu máu đỏ tươi!

Chỉ với tiếng hét kia, màng nhĩ của ông ta đã bị xuyên thủng, lỗ tai phải chịu thương tổn nặng nề.

Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười dữ tợn, hỏi Triệu Chính Hoa: “Bây giờ ông đã nghe rõ chưa?”

Khuôn mặt của Triệu Chính Hoa dần trở nên hung dữ, lỗ tai này của ông ta bây giờ như đã bỏ đi, về sau chỉ có thể nghe được một bên, nửa còn lại đã điếc hẳn.

“Con mẹ nó, mày thật to gan!” Triệu Chính Hoa tức tối gào lên.

Ông ta thật sự không ngờ lá gan của Tề Đẳng Nhàn lớn tới mức ấy. Hắn cả gan đối đầu với chính quyền nhà được, không để phó cục trưởng của cục an ninh quốc gia thành phố Trung Hải này vào mắt!

Đám đặc vụ xung quanh cũng tỏ vẻ không vui, bàn tay lập tức đặt lên khẩu súng dắt bên eo đợi lệnh.

Tề Đẳng Nhàn bước một bước về phía trước, túm lấy cổ áo Triệu Chính Hoa, giơ tay lên vả cho ông ta một cái!

“Chát!”

Triệu Chính Hoa lập tức bị cái tát này của Tề Đẳng Nhàn đánh cho lăn mấy vòng trên mặt đất.

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn cười lạnh: “Lúc nãy các người đã làm gì hả? Sao bây giờ lại dám diễu võ dương oai trước mặt ông đây?”

“Có trông thấy nhà của ông đây không? Bây giờ đã nát thành thứ gì rồi?”

“Mày vẫn còn mặt mũi đứng trước mặt ông đây mà huyên thuyên về sự an toàn của người dân à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.