Chương trước
Chương sau


Chương 980

Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi, Văn Dũng Phu gọi một cuộc điện thoại, ông ta nói: “Bây giờ tôi đang ở đường ven biển Thanh đường, tôi thất bại rồi.”

Nói xong câu này, ông ta buông điện thoại xuống, chờ người tới cứu viện.

Không bao lâu sau, một chiếc xe jeep đi về phía này, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra một gương mặt lạnh lùng.

“Văn sư phụ, ông cũng thất bại rồi sao? Bại dưới tay một tên nhãi vắt mũi chưa sạch sao?” Người này mở miệng, lạnh giọng hỏi.

“Thư ngài Cá Sấu, do ngài chưa được gặp tên nhãi này đó thôi, nó chính là một quyển bí kíp võ công sống sờ sờ, môn võ nào nó cùng nằm lòng như võ nhà nó vậy. Cách thức chiến đấu của nó cũng vô cùng đáng sợ, tôi vốn chẳng phải đối thủ của nó đâu!” Văn Dũng Phu cười khổ.

Người đàn ông được gọi là “Cá Sấu” khẽ nhíu mày bảo: “Như vậy tức là tới cả Trần Ngư ông cũng không thể giết được sao!”

Văn Dũng Phu lắc đầu: “Thật ra tôi đã đâm xe cho cô ta bị thương, có điều vết thương như vậy không thể gây chết người. Tên họ Tề kia quá lợi hại, tôi đánh không lại nó, cũng không thể động tay vào Trần Ngư được.”

Cá Sấu gật đầu, nói rằng: “Có còn gì muốn nói nữa không?”

Văn Dũng Phu nói: “Xin ngài lập tức sắp xếp người đưa tôi trở lại thượng hải, tôi ở chỗ này không an toàn một chút nào.”

“Nếu không còn gì muốn nói nữa, vậy thì ông mau lên đường đi!” Cá Sấu bỗng nhiên nhếch mép cười, gương mặt trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.

Văn Dũng Phu kinh hãi, cả giận quát: “Ngài có ý gì?!”

Một tiếng súng bất ngờ vang lên, khiến cho lũ chim đang đậu trong lùm cây bay tán loạn, tiếng vỗ cánh xôn xao khắp đất trời.

Văn Dũng Phu dùng tay trái che lại ngực mình, ông ta đờ đẫn gục xuống đất, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Nếu là ngày thường, ông ta có thể tránh được viên đạn này, nhưng sau khi bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho thương tích đầy mình, hơn nữa khí huyết cũng đã bị hao tổn quá nhiều, đồng thời cũng buông lỏng đề phòng với kẻ đồng lõa trước mắt, cho nên mới bị kẻ này bắn cho một viên đạn.

“Tôi được gọi bằng cái tên Cá Sấu, bởi vì tôi là loài máu lạnh!”

“Nếu như ông không hoàn thành được nhiệm vị, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần bị diệt khẩu chứ.”

Cá Sấu cất khẩu súng lục đi, nhàn nhạt nói.

Văn Dũng Phu ngã ra mặt đất, ông ta nhìn đối phương bằng ánh mắt không cam lòng. Võ công của ông ta cao siêu, sức sống cũng vô cùng mãnh liệt, sau khi bị một viên đạn găm thẳng vào tim, ông ta vẫn chưa chết ngay.

“Được… được… được, Hồng Thiên Đô, quả nhiên là một kẻ ác độc…” Văn Dũng Phu nghiến răng nghiến lợi, khoang miệng không ngừng ọc máu.

Cá Sấu nhếch mép cười bảo: “Ông không có tư cách đánh giá lão đại của chúng tôi!”

Văn Dũng Phu nói: “Các người sớm muộn gì cũng sẽ chết hết trong tay của tên nhãi họ Tề kia… Các người sẽ không được chết tử tế đâu…”

Sau khi nói xong mấy lời “Không được chết tử tế” kia, Văn Dũng Phu hoàn toàn tắt thở, ông ta nằm im không nhúc nhích, hai mắt vẫn còn trợn ngược, chết không nhắm mắt.

Văn Dũng Phu đã ngồi trên cái ghế đà chủ của Long Môn phân đà Thượng Hải ngót nghét ba mươi năm, có thể nói ông ta đã sống một cuộc đời kiêu hùng, nhưng cho dù có chết ông ta cũng không ngờ bản thân sẽ lìa đời trong tình cảnh nhục nhã, uất ức tới mức này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.