Chương trước
Chương sau


Chương 912

Thế nhưng bà ta vẫn cố gắng nhịn xuống, hộc máu ở trước mặt nhiều người như thế thì thật là bất lịch sự và mất mặt!

“Mẹ không sao!” Tống Chí Mai cắn chặt răng và lạnh lùng nói.

Bây giờ bà ta đã chắc chắn rằng mình và Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không phải là đối thủ cùng đẳng cấp, Bát Quái chưởng của người ta đã đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi, chút Bát Cực quyền này của mình hoàn toàn chẳng là gì cả!

Bà ta có thể khẳng định rằng võ công của Tề Đẳng Nhàn e rằng đã không còn thua kém gì so với vị đại tông sư Đổng Hải Xuyên một chưởng đập nát nội tạng của một con trâu điên kia nữa rồi!

Một chưởng ban nãy kia, chắc chắn là đối phương đã nể mặt Lý Vân Uyển mà hạ thủ lưu tình với bà ta, nếu không thì e rằng nội tạng của bà ta đã bị một chưởng đó đánh cho vỡ vụn rồi.

Tề Đẳng Nhàn liếc Tống Chí Mai một cái, không thèm nói chuyện với bà ta, nếu như bà ta không biết tốt xấu mà lại xông đến nữa thì hắn sẽ không nhẹ tay nữa đâu.

Lúc này, Văn Tư Thuận đứng dậy và nhàn nhạt nói: “Bát Quái chưởng của anh khá lắm, chẳng trách anh lại kiêu căng như thế, cơ mà chỉ riêng chút bản lĩnh đó thôi thì chưa đủ đâu.”

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Cậu chui ra từ dây thắt lưng không thắt chặt của ai mà cũng có tư cách để đánh giá tôi?”

“Hỗn xược, nói chuyện với thiếu đà chủ Văn kiểu gì thế hả!”

“Thiếu đà chủ Văn là thiếu đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải, lại còn bái đại tông sư Nham Toái Lưu của nước Kiệt Bành làm thầy, tuổi trẻ thành danh, có phong thái của một tông sư trẻ tuổi, cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với ngài ấy kiểu đấy?”

“Còn không mau quỳ xuống nhận tội với thiếu đà chủ Văn, như vậy thì mới có thể giữ được cái mạng chó của cậu!”

“Cái thứ không biết tốt xấu kia, cứ mở miệng ra là lại ăn nói hồ đồ, thực sự cho rằng mình tài giỏi lắm à? Còn không mau quỳ xuống!”

Sau khi nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói vậy, mọi người đều nhao nhao quát lớn và muốn bắt Tề Đẳng Nhàn quỳ xuống nhận sai với Văn Tư Thuận.

Tề Đẳng Nhàn cũng lười nghe mấy lời vô nghĩa kia, trực tiếp tự động chọn lọc thông tin, nhìn Từ An và nói: “Đây là người mà ông cất công mời đến từ Thượng Hải xa xôi đó hả? Chỉ thế thôi đấy hả?”

Sau khi nghe xong lời nói đầy vẻ tự cao này, sắc mặt của Từ An trầm xuống, ông ta cười khẩy và nói: “Tên họ Tề kia, cậu đừng có mà quá lộng hành! Tôi đặc biệt mời thiếu đà chủ Văn đến đây chính là để đánh chết cậu!”

Từ Dương cũng cười khẩy và nói: “Biết điều thì nhanh chóng hủy bỏ việc hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Hồng Mã, sau đó ngoan ngoãn đầu hàng Long Môn chúng ta, dâng người phụ nữ của mày lên cho thiếu đà chủ, như vậy nói không chừng mày còn có thể sống sót.”

Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra móc móc lỗ tai của mình, cảm thấy lời nói của những người này nghe rất nhàm chán.

“Tôi thừa nhận việc cậu có chút võ thuật, nhưng chỉ dựa vào chút xíu này mà đã dám nói sẽ làm chỗ dựa cho tôi à? Cậu không sợ nói ra sẽ bị người khác chê cười sao!” Lúc này Tống Chí Mai mới lấy lại được chút sức lực và lạnh lùng nói.

“Cho bà cơ hội mà bà không cần, bây giờ bà có cầu xin tôi thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến bà nữa đâu.” Tề Đẳng Nhàn lười biếng trả lời một câu.

Tống Chí Mai lạnh lùng nói: “Thiếu đà chủ Văn, xin cậu hãy ra tay xử lí người này! Sau khi giải quyết xong người này, tôi sẽ gả con gái cho cậu, những điều kiện chúng ta đã bàn xong trước đó cũng không cần thay đổi.”

Vẻ mặt của Lý Vân Uyển không khỏi trở nên khó coi hơn nữa, cô ta cảm thấy mẹ mình thật sự là đã quá chấp mê bất ngộ rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.