Chương trước
Chương sau


Chương 886

Bị cô ta lườm như thế, Tề Đẳng Nhàn lại thấy hơi bực mình, ồ, ban nãy thì sợ sệt không dám chống cự như con thỏ đế, bây giờ lại bắt đầu giở thói đành hanh với sếp lớn của cô ta à?

Em gái trong nhà giận dỗi anh trai?

Thư ký bé nhỏ giận dỗi lãnh đạo trực tiếp?

Nhìn thấy Dương Quan Quan lắc đầu, trái tim Dương Phỉ Phỉ như đã nguội lạnh, cô ta thầm nghĩ, chắc không phải Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị ra tay giết mình đấy chứ?

Sắc mặt của Dương Viễn Sơn nằm gần đó cũng cực kỳ khó coi, anh ta không thể đoán được cái tên Tề Đẳng Nhàn muốn làm gì.

Tề Đẳng Nhàn cất súng đi, nói: “Không tha thứ là chuyện của cô, sau này cô tự đi mà lấy lại danh dự, tôi cũng không thể bảo vệ đồ thỏ đế như cô mãi mãi được, phải không?”

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Con người này thực sự quá thất thường khó đoán…” Dương Phỉ Phỉ sợ hãi nghĩ thầm.

Tề Đẳng Nhàn đưa tay vỗ vai Dương Quan Quan rồi nói: “Đi thôi đi thôi, không so đo với cái loại não tàn này nữa, lúc nào về tôi cho cô một cái ống ngắm, nếu chúng nó còn dám đến chọc giận cô thì cô cứ thẳng tay bắn chết chúng nó là được.”

“…”

Hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ đều thấy ớn lạnh. Nếu là người khác thốt ra câu này, họ sẽ nghĩ kẻ đó bị bệnh thần kinh, nhưng nếu người nói là Tề Đẳng Nhàn thì hơn phân nửa là hắn sẽ nói được làm được.

Dạo gần đây Dương Quan Quan không livestream game offline nữa mà chuyển sang một trò bắn súng FPS tên là CSGO, tên tài khoản của cô ta chính là “Đưa ống ngắm cho tôi”.

Hiểu được Tề Đẳng Nhàn đang trêu chọc mình, Dương Quan Quan có chút giận dữ, mình đã bị ức hiếp đến mức này mà anh ta vẫn còn tâm trạng nói nhảm…

Thấy Tề Đẳng Nhàn đi ra ngoài, Dương Quan Quan cũng không dám chậm trễ, vội vã nối gót hắn.

Cô ta vừa đuổi kịp bước chân Tề Đẳng Nhàn đã bị hắn vươn tay ôm lại.

Anh hùng cứu mỹ nhân, không xích lại gần nhau lúc này thì còn phải đợi đến khi nào nữa chứ?

Dương Quan Quan sửng sốt, cũng tiện thể nắm lấy tay Tề Đẳng Nhàn rồi theo hắn ra khỏi biệt thự.

Đến khi hai người đã đi xa, Dương Viễn Sơn mới giận dữ hét lên: “Tao không đội trời chung với nó! Nếu nó dám đặt chân vào lãnh thổ Ma Đô, chắc chắn tao sẽ chém nó làm trăm mảnh!”

Dương Phỉ Phỉ cũng nghiến răng nói: “Hắn dám bắt em quỳ xuống trước mặt con khốn thấp hèn Dương Quan Quan, nhất định em phải xé xác hắn!”

Cả hai vừa dứt lời, Tề Đẳng Nhàn bỗng thò đầu vào từ ngoài cửa: “Tao nghe được đấy nhé.”

“…”

Hai anh em kia run lên, sắc mặt trắng bệch.

Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói: “Có cơ hội thì tao sẽ đến Ma Đô, mong là lúc đó chúng mày sẽ cố gắng hết sức!”

“Cố lên, còn một trăm triệu điểm nữa là tao chết rồi!”

Dứt lời, hắn và Dương Quan Quan mới thực sự rời đi.

Dương Quan Quan chỉ thấy buồn cười, phỏng chừng hai anh em nhà kia tối nay còn mơ thấy Tề Đẳng Nhàn rồi giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya ấy chứ.

Dương Quan Quan nghĩ mọi chuyện đã kết thúc nhưng thực ra không phải, cô ta bị Tề Đẳng Nhàn mắng cho một trận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.