Chương trước
Chương sau


Chương 809

Mã Hồng Tuấn bị những lời này làm cứng họng, khuôn mặt đỏ bừng, ông ấy có chút bực bội, dùng súng thì thôi, đằng này còn chơi đánh lén, quả nhiên là không nói võ mồm mà!

Tề Đẳng Nhàn vẫy tay không chút để bụng, lạnh nhạt nói: “Những gì tôi là sự thật, muốn đánh lén cũng được, dùng súng cũng không sao.”

Mã Hồng Tuấn không dự đoán được Tề Đẳng Nhàn sẽ nói như vậy, ông ấy mở to đôi mắt, tức giận đến phun máu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.

Từ An cười ha ha nói: “Không sai, quả thật là vừa rồi Tề tổng có nói như vậy! Hoàng Sung, cậu không cần phải khách khí, từ từ thưởng thức năng lực của Tề tổng.”

Nhưng bây giờ trong lòng ông ta đã nặng trĩu.

Dù sao phát súng không báo trước lời nào của Hoàng Sung lúc nãy cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng né tránh.

Một phát súng không có bất cứ báo động nào như vậy, cho dù là chiến binh trải qua trăm trận đánh, e rằng cũng bị phát súng đó bắn trúng.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại có thể nhẹ nhàng né tránh phát súng bắn lén đó.

Hoàng Sung tách khỏi đám đông, chậm rãi bước ra, trong tay cầm một khẩu súng ngắn P250, anh ta nói: “Không ngờ vừa rồi anh lại có thể tránh được, tôi vốn nghĩ rằng phát súng đó có thể giết chết anh!”

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn không cảm xúc cầm tờ quảng cáo của một quán rượu đêm, hắn trực tiếp vứt xuống mặt đất.

Sau đó hắn dùng hai chân dẫm lên tờ quảng cáo.

“Anh có ý gì?” Hoàng Sung thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngẩn người, anh ta nhíu mày hỏi.

“Tôi sẽ đứng trên tờ giấy này tránh khỏi viên đạn của cậu! Nếu hai chân rời tờ giấy này thì coi như tôi thua.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Sau khi Hoàng Sung nghe thấy lời này, anh ta càng ngây người, gần như không thể tiếp tục duy trì khí chất lạnh lùng, anh ta khiếp sợ nói: “Anh đang nói gì vậy? Anh muốn đứng trên tờ giấy này để tránh viên đạn của tôi?”

Mọi người lần lượt hít sâu một hơi lạnh, đám người dùng ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.

Chiều dài của tờ giấy này chỉ có 30 cm, chiều rộng cũng chỉ hơn 20 cm, cả đôi chân đứng lên trên là gần như không còn đường sống.

Thế mà Tề Đẳng Nhàn lại muốn đứng trên tờ giấy này để tránh viên đạn của Hoàng Sung, hơn nữa nếu hai chân rời khỏi tờ giấy này thì cứ coi như là hắn đã thua?

Điều kiện như vậy không khỏi quá điên cuồng!

Hoàng Sung dùng súng, Tề Đẳng Nhàn trốn khắp phòng, như vậy thì không khác nhau là mấy, nhưng hắn lại muốn đứng yên một chỗ để tránh đạn, quả thật là khiến người ta không dám tin.

“Không sai.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nkis.

Bây giờ hân cực kỳ tin vào vũ lực của chính mình, hơn nữa cũng muốn đung phương thức này để kích thích bản thân không ngừng, khiến bản thân càng ngày càng tiến bộ.

Từ sau khi trò chuyện với Dương Quan Quan về bối cảnh của chính mình trong quá khứ, thì ngọn lửa báo thù trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, thế nên trong lúc bất tri bất giác đã trở nên nóng vội hơn không ít.

Từ An cười to nói: “Được được được, nếu Tề tổng dám đưa ra điều kiện, thì đương nhiên chúng tôi đây sẽ không thể không đồng ý!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.