Chương trước
Chương sau


Chương 707

“Long tổng, ông là người gọi người tới đầu tiên, xem ra là muốn giẫm chết tôi nha!” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn toát ra hơi lạnh, “Bây giờ đến lượt tôi rồi nhỉ?”

Long Tông Toàn nhíu mày cười lạnh, nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu cho rằng bản thân mình có chút sức lực thì có thể khiêu chiến với tôi sao?”

Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời đã đi tới phía trước, hắn giơ tay lên, một cái tát chuẩn bị giáng xuống!

Một cái tát này khiến Long Tông Toàn quay tròn trên không trung rồi lại ngã mạnh xuống đất, ông ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi và cả hai chiếc răng cấm.

Mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn sao lại dám đánh Long Tông Toàn, một thương gia lớn có lai lịch ở đế đô, lại còn đánh trước mặt cục trưởng Triệu Thiên Lộ của Trung Hải?!

Đây là chuyện đùa vớ vẩn gì vậy trời!

Tô Chính Dương nhìn thấy cảnh này theo bản năng duỗi tay sờ sờ gương mặt cứng đờ của mình một chút, phảng phất cái tát kia cũng giống như đánh vào mặt anh ta.

“Cục trưởng Triệu!” Long Tông Toàn tức giận gầm lên một tiếng, ông ta cảm thấy linh hồn của mình thiếu chút nữa đã bị cái tát này đánh bay đi mất.

“Tôi không thấy gì cả, các cậu thấy sao?” Triệu Thiên Lộc quay đâu nhìn Tô Chính Dương và đám thanh tra viên, lạnh giọng hỏi.

“Không…. Không có…”

“Báo cáo cục trưởng Triệu, chúng tôi cũng không thấy gì cả!”

“Vừa mới xảy ra chuyện gì hả? Mắt của tôi hơi không tốt…”

Lúc này các thanh tra viên nghe được ý tứ của cấp trên, cả đám làm bộ làm tịch nhìn xung quanh, toàn bộ giả vờ như không nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Long Tông Toàn nghe được những lời này không khỏi tức giận đến mức bật cười, nói: “Được được được, các cậu là người bản địa nên cùng nhau bắt nạt một người nước ngoài như tôi đúng không? Thật sự cho rằng Long Tông Toàn tôi là bùn đất nặn lên hay sao?!”

Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nhìn ông ta, hỏi ngược lại: “Long tổng, loại chuyện đổi trắng thay đen này không phải ông là người am hiểu nhất sao, sao bây giờ lại nói ra những lời như vậy?”

Nói xong lời này, hắn giơ một ngón tay lên, nói: “Tiếp tục gọi người!”

“Tôi nói rồi, nếu hôm nay ông không gọi người tới giẫm chết tôi, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho ông tới nhà xác nằm!”

“Những lời này của tôi, tôi nói được làm được!”

Long Tông Toàn cắn răng, nói: “Được, để tôi xem, cục trưởng Triệu không biết tốt xấu dám quang minh chính đại bao che cho kẻ ác, những người khác cũng sẽ làm như vậy sao!”

“Tôi sẽ gọi điện cho đại ca của ông là Hoàng Văn Lãng và Hoàng Văn Đào tiên sinh, tôi muốn nhìn xem hắn sẽ nói như thế nào!”

Triệu Thiên Lộc nghe Long Tông Toàn nói những lời này thì trở nên cổ quái.

Long Tông Toàn đánh Kiều Thu Mộng, không dám đắc tội người của hắn, tất cả đều đương chuyện này không có phát sinh quá giống nhau.

Hiện tại, Tề Đẳng Nhàn tát cho Long Tông Toàn một cái, đoàn người Triệu Thiên Lộc không dám nói gì, cũng làm bộ cái gì đều không có thấy giống nhau.

Kiều Quốc Đào cái tát dừng trên mặt Long Tông Toàn, chỉ cảm thấy vô cùng hả giận.

“Long tổng, nghe tôi khuyên một câu, một sự nhịn chín sự lành là lựa chọn tốt nhất của ông.” Triệu Thiên Lộc đi tới trước mặt Long Tông Toàn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói.

Long Tông Toàn không khỏi nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu nhìn Triệu Thiên Lộc.

Triệu Thiên Lộc thấp giọng nói: “Nếu không muốn chết, thì hãy thành thành thật thật lấy một trăm triệu ra cho xong việc, nếu không …… Thiên Vương lão tử cũng không giữ được ông đâu!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.