Chương trước
Chương sau


Chương 684

Kiều Quốc Đống lạnh lùng nói “Không liên quan gì đến nhà mày? Hiện tại Long Tông Toàn điểm danh muốn Kiều Thu Mộng, chờ sau khi nó tỉnh lại, lập tức đưa nó đến chỗ Long Tông Toàn đi.”

“Cái gì? Kiều Quốc Đống, ông có còn là anh em của tôi không? Có còn là người một nhà nữa hay không? Ông vậy mà muốn tôi làm ra chuyện như vậy!” Kiều Quốc Đào tức giận nói.

“Chỉ vì đứa con gái vô dụng của mày mà muốn làm toàn bộ Kiều gia chôn cùng sao? Xin lỗi, tao không làm được!”

“Nếu mày không làm được, thì để tụi tao làm.”

“Họa là do nó gây ra, tụi tao không muốn gánh vác thay cho nó.

Kiều Quốc Đống lạnh mặt, một chút thân thích tình cảm cũng không để ý.

Kiều Thanh Vũ đứng một bên cũng nhàn nhạt nói “Ba tôi nói không sai, chuyện là do Kiều Thu Mộng gây nên, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải chịu trách nhiệm? Cô ta lúc đó nên đứng ở chỗ kia để tấm màn che đập chết cô ta mới đúng, như vậy ngược lại còn không xảy ra tai họa gì.”

Kiều Quốc Đào bị Long Tông Toàn ức hiếp còn chưa tính, không nghĩ tới thân thích của mình vậy mà cũng ức hiếp người một nhà, ông ta tức giận đến mức trước mắt tối sầm, suýt nữa trực tiếp ngất đi.

“Người bệnh đã tỉnh, người nhà có thể đi vào nhìn xem.” Ngay lúc này, một người bác sĩ đi ra, nói.

Kiều Quốc Đống nhíu mày nói “Tỉnh rồi sao? Vậy thì vừa đúng lúc, hiện tại trực tiếp đưa đến chỗ của Long tổng đi!”

Bàng Tú Vân hét to “Tôi xem các người ai dám, các người nếu dám động vào thu mộng dù chỉ một đầu ngón tay, tôi dù chết cũng sẽ kéo các người xuống cùng chết!”

“Chỉ bằng các người? Cánh tay ninh đến qua đùi?” Kiều Quốc Đống khinh thường mà cười lạnh.

Mọi người đi vào phòng bệnh, chỉ thấy Kiều Thu Mộng đang nằm nghiêng, trên đầu mang băng gạc, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm cánh cửa.

Kiều Quốc Đào nhìn dáng vẻ này của Kiều Thu Mộng lập tức hoang mang lo sợ, nói “Thu Mộng, Thu Mộng, con thế nào rồi? Con đừng làm cha sợ!”

Kiều Thu Mộng dùng đôi mắt vô thần nhìn ông ta một chút, suy yếu hỏi “Chồng của con đâu…… Con muốn gặp chồng con……”

“Ha ha ha, Kiều Thu Mộng, mày bị ngu à, mày làm gì còn chồng nữa? Mày sinh ra có cái mắt chó không xem được ngà voi, đã sớm ly hôn chồng rồi!” Kiều Thanh Vũ trào phúng nói.

Cô ta trước kia khinh thường Tề Đẳng Nhân, nói Tề Đẳng Nhân là cái đồ quê mùa, là đồ nghèo rách, hiện tại, lại chê Kiều Thu Mộng mắt chó không xem được ngà voi, tốc độ lật mặt có thể nói là đỉnh của đỉnh.

Kiều Thu Mộng chỉ cảm thấy đau đầu dục nứt, lẩm bẩm nói “Không…… Không, không phải, các người gạt tôi…… Tôi không có ly hôn, tôi muốn gặp chồng tôi……”

Sau khi nói xong lời này, đầu cô ta vô cùng đau đớn, nhịn không được mà liên tục la nhẹ, cả người đều run rẩy.

Bác sĩ vội vàng nói “Các người đừng có kích thích cô ấy, não bộ của cô ấy đã chịu tổn thương, còn phải chờ tiến thêm một bước kiểm tra nữa!”

“Được được được, Thu Mộng con đừng kích động, cha giúp con tìm Tề Đẳng Nhân tới.” Kiều Quốc Đào cười khổ, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

“Kiều Quốc Đào, hiện tại việc cấp bách là đưa Kiều Thu Mộng đến chỗ của Long tổng!” Kiều quốc đống đen mặt nói.

Bàng Tú Vân đứng trước giường bệnh của Kiều Thu Mộng, vẻ mặt dữ tợn, nói “Kiều Quốc Đống, ông muốn hại con gái tôi thì cứ thử xem, xem tôi có giết chết ông hay không!”

Lúc này khí chất điên cuồng quanh người Bàng Tú Vân cực kỳ đáng sợ, làm Kiều Quốc Đống trong lúc nhất thời không dám tiến lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.