Chương trước
Chương sau


Chương 482

“Mộng Mộng, chúng ta uống thêm chút nữa đi…” Dương Quan Quan vội vàng nói, muốn chuốc say Kiều Thu Mộng, sau đó để Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng rời đi.

“Uống không nổi nữa, uống nữa sẽ nôn mất, công việc ngày mai quan trọng hơn!” Kiều Thu Mộng quay đầu lại nhìn cô ta một cái, vừa rồi cô ta không muốn uống, sao lúc này lại đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?

Dương Quan Quan có chút sốt ruột, Kiều Thu Mộng như có điều suy nghĩ nói: “Ồ? Không phải là trong phòng cậu giấu đàn ông đấy chứ?”

Sắc mặt Dương Quan Quan đỏ bừng, nói: “Không thể nào, cậu đừng nói lung tung!”

“Tớ nói lung tung sao? Quan Quan, cậu có bạn trai cũng không nói với tớ một tiếng, có còn coi tớ là bạn không hả?” Kiều Thu Mộng cười như không hỏi, đưa tay mở cửa phòng.

“Tới đây, để tớ nhìn một chút xem tên đàn ông thối nào trốn ở bên trong!

“Đi ra, dám gây họa cho Quan Quan nhà tôi sao?”

Dương Quan Quan sợ tới mức gần như chết ngay tại chỗ, nếu để Kiều Thu Mộng phát hiện chồng trước của mình trốn trong phòng cô ta, vậy thì thật sự cô ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

“Không có ai cả!”

Kiều Thu Mộng đi lòng vòng trong phòng, sau đó bất đắc dĩ nói.

Dương Quan Quan ngẩn người, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngược lại khi nhìn thấy cửa sổ phòng đang mở ra, lắp bắp kinh hãi.

Đây là tầng năm đấy, chắc không phải tên Tề Đẳng Nhàn này nhảy ra ngoài đấy chứ?

Cô ta bước nhanh đến bên cửa sổ kiểm tra, cũng không phát hiện bóng dáng Tề Đẳng Nhàn, nhìn xuống chút nữa, lúc này mới nhìn thấy.

Sau đó, cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đi ra ngoài quay đầu lại, cười phất phất tay với cô ta.

“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật… Làm sao hắn xuống được dưới đấy?” Dương Quan Quan có chút hãi hồn khiếp vía nghĩ.

Lầu năm, độ cao chừng mười mét, cho dù là gian dương đại đạo vượt nóc băng tường cũng không thể dễ dàng rời đi như vậy chứ?

Kiều Thu Mộng chen qua, hỏi: “Cậu nhìn cái gì vậy, cho tớ nhìn một chút với nào?

“Không có gì không có gì.” Dương Quan Quan vội vàng giữ chặt Kiều Thu Mộng: “Uống say thì mau nghỉ ngơi đi, kẻo ngày mai lại không xuống nổi giường.”

Kiều Thu Mộng bị cô ta đẩy lên chiếc giường lớn mềm mại, phịch một tiếng xuống giường, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Từ khi gặp Tề Đẳng Nhàn ở quán bar tới nay, cô ta vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi cho thật tốt.

Cuộc đối thoại giữa Kiều Thu Mộng và Dương Quan Quan được Tề Đẳng Nhàn nghe rõ ràng không sót một từ nào, mãi cho đến khi Kiều Thu Mộng chuẩn bị bước vào phòng, hắn mới rời đi.

Hắn không muốn đụng phải Kiều Thu Mộng, như vậy sẽ khiến Dương Quan Quan trở thành người xấu.

Sau khi nghe những lời này xong, trong lòng hắn không còn chút gánh nặng nào, trước đó điều nên nói nên khuyên cũng đã nói hết cả rồi, hơn nữa sự hoài nghi của Kiều Thu Mộng đối với hắn cũng không thể dễ dàng thay đổi chỉ bằng một vài lời.

—— Ông đây đường đường là Nhị đương gia nhà tù U Đô, lại không có liêm sỉ mà mặt dày theo đuổi phụ nữ chắc?

Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn về đến nhà, Lý Vân Uyển thấy hắn liền buông lời giễu cợt: “Tôi còn tưởng hôm nay anh sẽ qua đêm ở nhà Dương Quan Quan cơ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.