Chương trước
Chương sau


Chương 477

Những người này đều cầm trên tay một con dao sáng loáng, hình dạng cay nghiệt và họ trông giống như đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp.

Tề Đẳng Nhàn nắm lấy cánh tay của Dương Quan Quan và chuẩn bị quay lại ra sau, nhiều người cũng xông ra từ con hẻm phía sau và những con dao sáng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, khiến cả con hẻm trở nên ớn lạnh!

“Cái, cái gì… Đây là đang xảy ra chuyện gì? !” Dương Quan Quan sợ tới sắc mặt tái nhợt, hai chân có chút nhũn ra.

“Chuyện gì đây? Tiện nhân Dương Phỉ Phỉ thuê đám côn đồ là để lấy mạng cá các người đấy!” Tề Chờ cười lạnh.

Đường cái bị vây kín, đường nhỏ mai phục ẩn nấp, nhất định là vì đối phó Dương Quan Quan.

Dương Phỉ Phỉ đã sẵn sàng sử dụng các biện pháp bạo lực để giải quyết vấn đề, như Tề Đẳng Nhàn suy đoán.

Quay qua quay lại có hơn 20 người chặn con hẻm chặt đến mức không thể xông ra ngoài.

Dương Quan Quan sợ đến sắp khóc, giọng nức nở hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?!”

“Khóc cái gì, còn dám khóc, tôi liền ném cô ở chỗ này, một mình chuồn mất!” Tề Đẳng Nhàn hung dữ nói.

“Ta…tôi tôi…tôi sẽ không khóc, đừng bỏ tôi lại.” Dương Quan Quan sụt sịt nói, cố nén nước mắt.

Tề Đẳng Nhàn trong lòng buồn cười, lần đầu tiên gặp Dương Quan Quan cô cực kỳ cứng cỏi, hiện tại nhìn lại, thực ra chính là cá nhỏ nhát gan.

Chỉ cần hung dữ với cô ấy một chút, cô ấy sẽ sợ ngay.

Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: “Các người đây là có ý gì?”

“Có ý gì thì trong lòng mày biết!” Có người cay nghiệt nói.

“Các người muốn cái gì?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Nếu không muốn chết, mau bỏ người phụ nữ này lại, một mình cút đi.” Lại có giọng trả lời.

“Đừng bỏ ta lại…” Dương Quan Quan nghe vậy càng thêm sợ hãi, sợ Tề Đẳng Nhàn sẽ để cô một mình ở nơi này đối mặt với những tên nguy hiểm như vậy.

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nhìn về phía những người này nói: “Hôm nay tôi thật sự không muốn gây chuyện, các người tốt nhất biến khỏi nơi này cho khuất mắt tôi.”

“Hahaha–”

Đám côn đồ này không nhịn được cười, khi một người có thể nói những lời ngạo mạn như vậy trước mặt hơn 20 người cầm dao, thật là buồn cười a!

Tề Đẳng Nhàn đứng sang một bên, quan sát những người ở hai phía, khi chúng đi đến gần, áp lực do tiếng bước chân của chúng mang lại ngày càng mạnh!

“Vậy thì không có gì để nói!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Con dao trong tay Tề Đẳng Nhàn đã cong oặt, dù gì hắn phải đỡ cùng lúc rất nhiều dao, mà mỗi lần va chạm cũng đều tóe ra tia lửa dữ dội.

Hắn ôm Dương Quan Quan trong ngực, cầm một con dao giết thẳng một đường, vì để tiết kiệm năng lượng, sát chiêu hắn dùng cũng toàn là đâm chứ không có chém.

Mũi dao đâm đâu chuẩn đấy, không thiếu mắt người bị hắn đâm nổ tung, rơi thẳng xuống đất.

Trong bất giác, cả đám lâu la đã nằm la liệt xuống, những người còn lại nhìn Tế Đẳng Nhàn trông như thần chết, run lẩy bẩy không dám trở mình.

Tề Đẳng Nhàn quét mắt như vương giả nhìn bọn chúng, tiện tay ném thanh dao đầm đìa máu xuống, đưa Dương Quan Quan đi thẳng đến cuối con hẻm dài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.