Chương trước
Chương sau


Chương 460

Tề Đẳng Nhàn cũng ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Sau khi Ngô thiếu nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trực tiếp quỳ xuống, kêu khóc nói: “Tề tiên sinh, tôi biết sai rồi, tôi không nên nói xấu ngài, xin ngài hãy tha thứ cho tôi!”

Hắn ta quay đầu nói với Kiều Thu Mộng: “Mộng Mộng, cô cũng giúp tôi nói hai câu đi!”

Kiều Thu Mộng nhấp nhấp miệng, hôm nay mới vừa ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, làm sao cô ta không biết xấu hổ mà mở miệng ra xin được?

Giờ phút này, cô ta chỉ cảm thấy mặt của mình như bị mấy cái tát vô hình đánh cho kêu bốp bốp.

Tề Đẳng Nhàn nói với Diệp Phong: “Được rồi, tôi còn tưởng rằng chuyện rất to tát cơ!”

Diệp Phong sửng sốt, nói: “Nhưng mà cô gái này giả mạo vợ ngài…”

“Vốn dĩ cô ta chính là vợ của tôi mà!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, “Ấy, nhưng mà là vợ trước.”

Diệp Phong nghe xong lời này, trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy Nhị đương gia lợi hại, vợ trước là tổng giám đốc Tập đoàn Kiều thị, bạn gái hiện tại là đại tiểu thư Tập đoàn Mộc Tử.

Hai chữ “vợ trước” làm lòng tự trọng của Kiều Thu Mộng chịu đau đớn thật sâu trong một khắc này, đau đến ngay cả nước mắt cũng thiếu chút nữa liền trào ra.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được rồi, về sau cậu nhớ kỹ, không nên tùy tiện nói bậy ở sau lưng người khác là được.”

“Nhưng mà, người mắng tôi cũng rất nhiều, tùy tiện lôi một phạm nhân từ nhà tù U Đô ra, phỏng chừng hắn có thể mắng đến mười tám đời tổ tông nhà tôi.”

“Tiểu Diệp Tử, thả người ra đi.”

Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn xoay người rời đi, trở lại chỗ ngồi của mình.

Diệp Phong cười cười, nói với Ngô thiếu: “Coi như cậu may mắn, Nhị đương gia không muốn truy cứu chuyện này, nếu không thì cậu không thấy được mặt trời của ngày mai đâu!”

Ngô thiếu run run rẩy rẩy gật đầu, không dám lên tiếng.

Kiều Thu Mộng lại trước sau không nói một lời.

Diệp Phong lại liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng một cái, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nói: “Thật không biết nên nói cô như nào, nửa đời sau liền dành để hối hận đi thôi.”

Sau khi nói xong lời này, Diệp Phong vung tay lên, các cấp dưới lập tức rời đi, anh ta cũng quay đầu đi tìm Tề Đẳng Nhàn.

Sắc mặt Kiều Thu Mộng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô ta gắt gao nắm chặt lấy bàn tay mình, dùng giọng rất nhỏ nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận!”

Lời này, cũng không biết là nói cho ai nghe, hoặc là để nhắc nhở chính mình, cho bản thân càng nhiều ám thị.

Ngô thiếu và Kiều Thu Mộng không có mặt mũi để ở lại quán bar thêm nữa, đứng dậy xám xịt rời đi.

Thời điểm Kiều Thu Mộng rời khỏi quán bar, cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Diệp Phong đang chuyện trò vui vẻ, cũng chú ý tới bóng dáng Lý Vân Uyển ngồi bên cạnh hắn.

Bóng lưng này khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng mà cô ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức rời khỏi quán bar.

Chờ sau khi Kiều Thu Mộng và Ngô thiếu đi rồi, lúc này Lý Vân Uyển mới nhẹ nhàng thở ra, lúc nãy khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng, cô ta có một loại cảm giác như bị bắt gian, hãi hùng khiếp vía.

Hiện tại người đi rồi, cả người liền trở nên thả lỏng.

“Cô khẩn trương như vậy làm gì?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi, “Tôi và cô ta đã ly hôn!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.