Chương trước
Chương sau


Chương 401

Tề Đẳng Nhàn trên dưới đánh giá ông lão này, vóc dáng không cao, râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần minh mẫn, hơn nữa, trên người có một loại hơi thở hào hùng rất mạnh mẽ, hiển nhiên là nhân vật đã chinh chiến chém giết cả đời.

Tề Đẳng Nhàn liền tùy tùy tiện tiện gật gật đầu, nói: “Tôi chính là Nhị đương gia Tề Đẳng Nhàn của nhà tù U Đô, không biết Phó lão tìm tôi có chuyện gì?”

Phó Phong Vân lập tức nói: “Đi vào ngồi xuống uống ly trà, chậm rãi nói chuyện.”

Dương Lệnh Quang còn cười cười với Phó Phong Vân, nói “Phó lão, người tôi đã đưa đến, liền đi về trước đây, chỗ của tôi còn có rất nhiều chính vụ cần phải xử lý.”

“Vất vả cho cậu rồi, Tiểu Dương.” Phó Phong Vân gật đầu, sai người đưa Dương Lệnh Quang rời đi.

“Không dám nhận, không dám nhận!” Dương Lệnh Quang đối mặt với Phó Phong Vân, một chút khí phách của chủ tịch tỉnh cũng không có, khách khách khí khí.

Tề Đẳng Nhàn đi theo Phó Phong Vân vào trong phòng khách ngồi xuống, có trà ngon tiếp đãi hắn.

Bên cạnh Phó Phong Vân có một người đàn ông cao gầy nhưng rắn chắc đang đứng, tuy rằng gầy nhưng đều không phải gầy kiểu yếu đuối mong manh mà là một kiểu gầy sắc bén, xương tay rất rắn chắc hữu lực, huyệt Thái Dương hơi hơi nhô lên, vừa thấy liền biết là một cao thủ khó gặp.

“Có chuyện cứ việc nói thẳng đi, Phó lão không cần khách khí.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt mà nói.

“Ha ha… Chuyện là như thế này……” Phó Phong Vân kể lại chuyện bản thân đi đón Sở Vô Đạo ra tù, sau đó mời Sở Vô Đạo hỗ trợ.

“Vị được xưng là Chiến tranh chi vương Vladimir này không phải người đơn giản, nếu để hắn ẩn núp lâu dài trong lãnh thổ nước ta, khó tránh khỏi sẽ mang đến một ít phiền toái và tổn thất cho chúng ta.”

“Người này giá trị vũ lực cũng vô cùng cao, từng có nhiều lần giao thủ cùng chúng ta, nhưng mỗi một lần đều khiến cho chúng ta tổn thất thảm trọng.”

Tề Đẳng Nhàn yên lặng nghe Phó Phong Vân nói cho hết lời, vị Vladimir này hắn cũng đã từng nghe thấy, là người Tuyết Quốc, từ trong trại huấn luyện miền tây cao nguyên Tuyết Quốc đi ra.

Khi các đại lão trong ngục giam bị Tề Đẳng Nhàn treo lên đánh đề cập đến hắn ta đều khen không dứt miệng, nói người này tuy rằng là người Tuyết Quốc nhưng là lại rất tinh thông võ học của Hoa Quốc.

Lúc trước, từng lẻn vào Hắc Châu ở nước nào đó, khơi mào một hồi chính biến ở nơi đó, cũng khiến chiến tranh lan tràn tới vài quốc gia ở giữa, vì vậy được gọi là “Chiến tranh chi vương”.

Vị Vladimir này ở trong danh sách nguy hiểm của cảnh sát quốc tế được xác định là nhân vật cấp “3S” – cấp cực kỳ nguy hiểm.

“Ồ…”

“Tôi không có hứng thú.”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe xong, lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó trả lời bằng năm chữ.

Hắn đứng dậy, mỉm cười nói: “Nếu Phó lão không còn chuyện gì khác để nói, tôi đây liền đi về trước!”

Phó Phong Vân không khỏi ngẩn ra, biểu tình trên mặt cũng trở nên cứng đờ.

Người đàn ông cao gầy bên cạnh ông ấy ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Tề tiên sinh, người nhà cậu không dạy dỗ cậu nên tôn trọng người khác như thế nào sao?”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói:”Tôi đã rất tôn trọng Phó rồi rồi, tự mình đến đây gặp ông ấy, hơn nữa còn nghe ông ấy nói xong mọi chuyện. Nếu không, đến tới đây tôi cũng sẽ không tới!”

Người đàn ông cao gầy cười lạnh nói: “Cậy tài khinh người, cũng phải có cái bản lĩnh nấy! Nếu không phải Sở Vô Đạo hết lòng đề cử cậu trước mặt Phó lão, con kiến như cậu ngay cả tư cách chiêm ngưỡng Phó lão cũng không có.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.