Mấy quả lựu đạn này?
Dù sao Tề Đẳng Nhàn hắn cũng chẳng để ở trong mắt.
Nếu để Tham Lang biết Tề Đẳng Nhàn không bị đầu đạn hạt nhân dọa mà bị mấy quả lựu đạn con con doạ tiểu ra quần thì phỏng chừng sẽ cười tới mức răng rơi đầy đất.
“Lấy mấy món đồ chơi đó tới dọa tôi sợ hả?” Tề Đẳng Nhàn tủm tỉm mỉm cười nhìn Thiên Lang, nhàn nhạt hỏi.
“Lúc trước có người đặt mông ngồi lên đầu đạn hạt nhân muốn khiến tôi sợ, tôi cũng chưa từng để tên đó vào trong mắt.”
“Anh thật sự cho rằng có chút như này thì có thể dọa được tôi?”
Lời Tề Đẳng Nhàn nói mọi người đều nghe được, một đám không nhịn được lại cười nhạo lên.
Đạn hạt nhân, đó chính là vũ khí quan trọng của một quốc gia, ai có thể lấy ra đầu đạn hạt nhân tới doạ người được?
Lời này vừa nghe là biết đầy mồm nói phét, lung tung bừa bãi.
“Còn đặt mông ngồi ở trên đầu đạn hạt nhân nữa, mẹ nó cậu hài hước thật! Người này khoác lác mà không cần phải chuẩn bị chút bản thảo nào sao?”
“Tên ngốc này ở trong hiện thực khả năng cũng chưa từng thấy qua viên đạn như nào đâu, còn mẹ nó đạn hạt nhân, hù dọa ai vậy chứ?”
“Mạch não của người ngốc thì không thể dùng tư duy của người bình thường tới suy ngẫm được, mọi người chê cười nghe một chút là được rồi.”
Mọi người khinh thường nhìn lại, sôi nổi trào phúng.
Thiên Lang nghe thấy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3319398/chuong-280.html