Chương trước
Chương sau


Chương 155

“Món lòng này quá càn rỡ rồi, tất nhiên Hướng tổng sẽ lấy hắn làm gương để răn đe cảnh cáo.”

Tề Đẳng Nhàn lại khẽ mỉm cười, lúc này hắn đã rõ ràng Hướng Đông Tinh “dụng tâm hiểm ác” cỡ nào.

Khó trách trước tiên rào qua mình rồi lại chạy tới một tên ghê tởm như Trịnh Quang Minh này.

“Hoàng đế thời cổ muốn xử lý một số người hơn phân nửa cũng sẽ dùng biện pháp như này đi?” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn nghĩ, cảm thấy có chút khó chịu, dù sao cũng là bị lợi dụng, hơn nữa còn khiến Kiều Thu Mộng chịu ủy khuất.

Một tát Kiều lão gia tử đánh vào mặt Kiều Thu Mộng kia hắn cũng không có khả năng sẽ đánh trả lại, dù sao thì đó cũng là trưởng bối, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao.

“Hướng tổng tới rồi!”

Không biết rằng ai kinh hô một tiếng, sau đó trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất truyền đến tiếng vang thanh thúy, đập vào mắt trước tiên là đôi chân giẫm trên giày cao gót đầu nhọn cao bảy centimet, sau đó là tất chân màu đen bao vây đôi đùi ngọc thon dài.

Từ dưới nhìn lên chính là dáng người không có chỗ nào có thể bắt bẻ được, đương nhiên là trên mặt cũng thế.

Chẳng qua là khí chất của cô ta lãnh khốc quá mức khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.

Loại khí chất lạnh băng này của cô ta cũng khiến đàn ông phải sợ hãi khi ở chung một phòng với cô ta có thể hay không sẽ bị loại băng này của cô ta dọa cho đột nhiên ngất xỉu hay không.

“Hướng tổng tới chủ trì công đạo cho tao rồi, mày con mẹ nó tiếp tục ngông đi tao xem! Không phải muốn bẻ gãy ngón tay của tao ở trước mặt Hướng tổng sao? Sao không nói tiếp đi, sao không ngông nữa đi?” Trịnh Quang Minh lớn tiếng kêu to, tựa như mang theo chút hứng thú diễn kịch.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Hướng Đông Tinh, không tự chủ được so sánh dáng người của cô ta và Lý Vân Uyển tối hôm qua cũng không khác gì nhau lắm.

“Lão tử nói chuyện mày không nghe thấy sao? Giả vờ câm điếc hả?”

“Mày cho rằng chỉ cần giả câm giả điếc là có thể lừa gạt qua mắt được sao?”

“Mày bẻ gãy ngón tay của lão tử hai lần, mày cảm thấy chuyện này chỉ cần giả vờ câm điếc là có thể cho qua sao?”

“Mau quỳ xuống cho tao!”

Trịnh Quang Minh càng nói càng tức, trực tiếp giơ tay lên tát một cái xuống đầu Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn đầu cũng không ngoảnh bắt được tay phải của anh ta, ngón tay cái nhấn ở mu bàn tay của anh ta, bốn ngón tay khác nhẹ nhàng bắt được bàn tay, cũng không biết hắn dùng lực như nào mà nhìn cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ như lật bàn tay mà thôi.

“Răng rắc!”

Một tiếng giòn tan vang lên từ xương cốt của Trịnh Quang Minh so với tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất còn vang hơn, sau đó là tiếng Trịnh Quang Minh vô cùng thống khổ kêu lên.

Ngay cả Hướng Đông Tinh thấy một màn như vậy cũng hơi nhíu mày lại.

Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn không có tính cách lãnh khốc như cô ta nhưng thủ đoạn đối phó người thì lại cực kỳ tàn bạo.

“Họ Tề kia điên thật rồi, vậy mà dám đánh trưởng phòng Trịnh ngay trước mặt Hướng tổng!”

“:Vừa rồi mới chỉ là bẻ gãy ngón tay của trưởng phòng Trịnh, vậy mà giờ toàn bộ bàn tay đều bị bẻ gãy rồi….”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.