Cúp điện thoại, mặt Tiểu Ưu tái nhợt, nhân viên trong tiệm nói có người ăn phải gián, sau đó bọn họ lập tức gọi điện cho cục vệ sinh thực phẩm, cục vệ sinh thực phẩm đang điều tra chuyện này, cho nên nhân viên mới gọi điện thoại báo với Tiểu Ưu.
Thấy sắc mặt Tiểu Ưu không tốt, Tu Mục dò xét nói: “Có chuyện gì sao?”
“Có khách ăn phải gián trong bánh ngọt!”
“Nhưng căn bản là không thể nào có đúng không, Tiểu Ưu?”
“Ừ.”
“Xem ra chuyện này không đơn giản như bề ngoài, chúng ta lập tức đến đó, em đừng vội, tất cả đã có anh.”
“Tu Mục, cám ơn.”
“Tiểu Ưu, đừng khách sáo với anh nữa được không?”
Xe nhanh chóng lái đến phố thương mại, Tu Mục tìm chỗ đậu xe, hai người nhanh chóng xuống xe chạy tới tiệm đồ ngọt, đẩy cửa ra thì thấy trong tiệm đã có rất nhiều người vây xem, còn có nhân viên bên cục vệ sinh thực phẩm, mà người bảo ăn phải gián trong bánh đang ngồi gần cửa sổ nhàn nhả bắt chéo hai chân, căn bản không có một chút nào gọi là không khỏe, nếu không phải nhân viên của tiệm đã nói, thì Tiểu Ưu cũng hoài nghi người trước mặt này rốt cuộc có ăn phải gián hay không.
“Cô ơi, có phải cô là người nói mình ăn phải gián trong báng hay không?” Mặt Tiểu Ưu vẫn còn đỏ ửng vì vừa chạy tới đây, nhưng trong mắt đều là sáng tỏ.
“Cô là ai?” Cô gái tóc ngắn đổi chân đang bắt chéo, bộ dáng lưu manh của vợ bé.
“Tôi là chủ của tiệm này———.”
Tiểu Ưu chưa kịp nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-ba-sung/539724/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.