Tần Thiên Minh kích động môi run run, trong mắt đầy nước, ông đã là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, hôm nay rốt cuộc cũng nghe được câu kia, mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủn, nhưng đó lại là câu nói êm tai nhất trong lòng ông.
“Xin lỗi, con không biết ba vẫn đeo trên lưng nhiều bí mật như vậy, còn một mình chịu đựng, con, thật sự——-.”
“Được rồi, Hiểu Hiểu, chuyện này không thể trách con.” Tần Thiên Minh nắm tay con gái không ngừng vuốt ve, trong mắt tràn đầy yêu thương, nhưng đột nhiên hô hấp của ông trở nên dồn dập, làm Tần Hiểu Hiểu không kịp phản ứng.
“Ba, ba, ba!” Tiếng hét của Tần Hiểu Hiểu làm mọi người đứng ngoài cửa hoảng hốt, Nhậm Thiên Dã đạp cửa chạy vào, Đường cũng chạy theo, mọi người thấy sắc mặt người đàn ông trên giường thì hít một hơi lạnh.
“Nhanh lên! Lập tức cấp cứu!” Thân là bác sĩ Tu Mục lập tức phản ứng: “Tang và tôi ở lại, những người khác đi mở cửa sổ, rồi ra ngoài đi! Nhanh lên!”
Tần Hiểu Hiểu chưa từng thấy Tu Mục nghiêm túc như vậy, xem ra lần này bệnh của ba rất nghiêm trọng, cô thật sự hận bản thân tại sao không tìm hiểu về bệnh của ba sớm hơn, đằng này còn chọc giận ba lâu như vậy, nếu không phải vì cô luôn cố ý làm ba tức giận, chắc bây giờ ba vẫn khỏe mạnh.
Trong căn phòng bên cạnh, Nhậm Thiên Dã ôm cô nhẹ nhàng an ủi: “Hiểu bảo bối, bên trong có Tu Mục và Tang, bác trai chắc chắn sẽ không có chuyện gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-ba-sung/539718/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.