Mẹ nó——–! Giản Viễn Viễn thiếu chút nữa là hộc máu, cô đi nhầm phòng vệ sinh nam, nếu để Lạc Nhi biết nhất định sẽ cười chết, cô ho nhẹ một tiếng.
Qua một lúc lâu không nghe thấy giọng nói kia, cô thở phào một hơi, tốt quá, chắc người đàn ông kia đi rồi. Cô kéo quần lên, đẩy cửa ra, tới bồn rửa tay giả vờ bình tĩnh chà chà. Rửa xong cô lập tức đi tới cửa, vừa muốn thở phào một hơi, lỗ mũi nhạy bén ngửi được mùi thuốc lá, Giản Viễn Viễn quay đầu tìm nơi phát ra, đối diện với một đôi mắt đen sâu như đầm nước.
“Cô ra rồi?” Trong đôi mắt này chứa sự nhạo báng. Người đó cười tà dựa vào tường bên ngoài phòng vệ sinh, làn khói lượn lờ đang bay ra từ kẽ tay anh.
Mặt Giản Viễn Viễn 囧 đỏ đến cổ, ngay cả tai cũng hồng hồng, cô muốn giả chết đi qua, nào ngờ người đó lại kéo cô lại…..
“Lạc Nhi, tớ về rồi nè.” Giản Viễn Viễn chào hỏi Lạc Nhi, ngồi xuống, không dằn lòng được, nói: “Cuộc thi đến đâu rồi? Đến đâu rồi vậy?”
“Suỵt——.” Lạc Nhi ra dấu đừng nói chuyện, tỏ ý cô nhỏ tiếng một chút: “Đã đến số 120 rồi.”
“A——–!” Giản Viễn Viễn không nhịn được lại nâng cao giọng, sau đó nhận được ánh mắt khinh bỉ của đám người xung quanh, cô giả làm đà điểu: “Vậy, không phải gần tới lượt cậu rồi sao?” Lần này cô hạ thấp giọng, cảm giác như đang ra ám hiệu.
“Ừ.” Lạc Nhi gật đầu, đôi mắt đen như mực vẫn nhìn lên sân khấu.
“Lạc Nhi, tớ đã nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-ba-sung/539692/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.