“Bây giờ sao rồi, tâm trạng có tốt hơn chưa?” Tu Mục ân cần nhìn Tiểu Ưu, đi tới trước mặt cô, đưa cho cô một ly sữa bò nóng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Tiểu Ưu đờ đẫn nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn anh.”
Cô uống một hớp sữa, hai tay đặt lên ly sữa bò ấm, giống như muốn nhờ đó để tìm được chút hơi ấm.
“Tâm trạng tốt, vậy thì ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tu Mục đi ra, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, xoay người nhìn cánh cửa rồi mới rời khỏi, thiên sứ của tôi, chúc em có một giấc mơ đẹp, hắn yên lặng nhớ lại, trong đôi mắt mang theo tình yêu, không đành lòng, cô đơn.
Tiểu Ưu nằm trong căn phòng xa lạ, cô không ngủ được nên đành ngồi dậy, nhớ lại chuyện ban ngày, đầu óc cô cực kỳ rối loạn, khi cô nhìn thấy hai người kia dây dưa thì lòng đau như dao cắt, ly cà phê đang bưng cũng rớt xuống đất, cô không biết tại sao lòng mình lại đau như vậy, đau đến muốn nghẹt thở, phản ứng đầu tiên là chạy trốn, cô muốn trốn khỏi sự thật, cho dù là lừa mình dối người cô cũng muốn chạy trốn.
Nhưng cô không ngờ Lãnh Diệc Thần lại đuổi theo, còn tỏ vẻ áy náy bảo cô đừng khóc, áy náy? Ha ha, sao cô có thể gán từ này lên người anh ta chứ, đó rõ ràng chỉ là ảo giác của cô thôi, áo giác thôi, anh ta thật biết gạt người, để mình ngộ nhận anh ta yêu mình, ha ha ha ha ha…..
Ngoài cửa, Tu Mục nghe tiếng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-ba-sung/539685/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.