Trong mắt Tần Hiểu Hiểu chứa đầy sát khí, xoay người: “Là anh?”
Cô thu kim đan trong ống tay áo lại, mở hai tay ra, cười ngọt ngào giơ tay lên: “Anh thấy hết rồi?”
“Tôi chỉ thấy một đám người mặc đồ đen đứng sau lưng cô, làm theo lệnh cô, rất cung kính nghe lệnh của cô.”
Tu Mục thấy trong mắt Tần Hiểu Hiểu hiện lên sự tàn khốc, tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn không muốn để Tần Hiểu Hiểu phát hiện sự khác thường của mình, bởi vì chỉ khi giữ được bình tĩnh hắn mới có phần thắng, bây giờ hắn đang đặt cược, cược cô không đành lòng, thắng cược, tất cả đều vui vẻ, nếu thua, hắn thật không dám tưởng tượng.
“Sau đó thì sao?”
Tần Hiểu Hiểu tùy ý nói, giống như đang nói chuyện trên trời dưới đất, không chút khác thường nào.
Tu Mục không rõ trong lòng Tần Hiểu Hiểu đang nghĩ gì, chỉ có thể trả lời: “Sau đó bọn họ dọn dẹp sạch sẽ những thi thể ngỗn ngang trên mặt đất.”
“A…. Thú vị, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện sự tồn tại của anh?” Tần Hiểu Hiểu nghe câu trả lời, biểu cảm vô cùng hứng thú, sau đó lạnh nhạt nói ra nghi vấn trong lòng.
“Tôi nghĩ, bọn họ không phát hiện, nếu không, bây giờ tôi cũng không thể đứng đây nói chuyện với cô.”
Tu Mục thẳng thắng trả lời không chút giấu giếm.
“Đúng thế, thân thủ của bọn họ đã giảm rồi.”
“Không, không thể nói vậy, sát khí trên người bọn họ rất nồng, là do tôi ẩn nấp hơi thở và giấu mùi của mình thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-ba-sung/539635/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.