Người đàn ông ngồi trong xe nhìn Tần Hiểu Hiểu đang cố gắng rút gót giày ra, trong mắt xẹt qua chút ý cười, chỉ chợt lóe rồi biến mất.
Tần Hiểu Hiểu cảm thấy bị người khác nhẹ nhàng ôm lấy từ sau lưng, mùi thuốc lá nhàn nhạt của đàn ông thoảng quanh chóp mũi: “Đừng động đậy!”
Sống lưng Tần Hiểu Hiểu cứng đờ gật đầu một cái, đang muốn xoay người, lại bị câu tiếp theo của anh dọa sợ hết hồn.
“Cởi giày ra.”
“Cái gì?!” Tần Hiểu Hiểu quay đầu, bắt gặp một đôi mắt như ngọc thạch, “Nhậm, Nhậm tổng!”
“Còn đứng ngây đó làm gì?! Chẳng lẽ chân cô xoay được sao? Mau cởi ra!”
Đại não Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng vận chuyển, gật đầu theo bản năng, ngồi xổm xuống cởi khóa giày.
“Dừng——!”
Tần Hiểu Hiểu nghi ngờ quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Nhậm Thiên Dã.
Nhậm Thiên Dã cũng dùng ánh mắt để đáp lại nghi ngờ của Tần Hiểu Hiểu, thuận tiện còn dùng tay chỉ xuống dưới, tới khi Tần Hiểu Hiểu hiểu ý của Nhậm Thiên Dã thì trên trán anh đã đầy mồ hôi lạnh, “Cô cởi sai giày rồi.”
Tần Hiểu Hiểu cuối đầu nhìn xuống, mới phát hiện hai tay mình đang cố gắng mở khóa bên chiếc giày không bị lọt lỗ, “À, à, đúng vậy, ha ha……” Cô cười khan hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì lúng túng, vội vàng thu tay, vì trọng tâm không vững mà ngã vào lòng ngực rắn chắc của ai kia.
“Hay để tôi làm cho.” Một tay vòng qua cơ thể ấm áp của cô, tay kia nhanh chóng cởi khóa giày, thuần thục y như đang cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-ba-sung/265188/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.