Đó chính là mẫu thân của ngươi đó!”
Một lão bà có gương mặt cay nghiệt nhìn nàng, lạnh lùng nói:
“Nàng ta không cần ngươi. Cũng chẳng ai cần ngươi cả…”
Tiểu Nguyệt đau đớn nhìn bà ta không muốn chấp nhận sự thật, nàng muốn phản bác nhưng nàng không biết nói, chỉ có thể bịt tai của mình lại để không nghe nữa nhưng những lời nói ác độc ấy vẫn cứ vang vào tai nàng:
“… ngươi bị vứt bỏ…”
Tiểu Nguyệt đến giờ vẫn mê man, trong cơn mê, nàng cứ lẩm nhẩm:
– …đừng…
Trần Duy Cẩn sốt ruột quát tháo:
– Đại phu đâu? Sao còn chưa đến?
– Vương gia, đại phu đang trên đường tới.
– Mau đưa hắn tới ngay lập tức, bằng không các ngươi cũng cút đi được rồi.
Tiểu Nguyệt nằm trên giường gặp ác mộng, nàng nhăn mày đầy đau khổ, bật tiếng rên:
– … không cần…
Trần Duy Cẩn nghe được, liền chạy tới bên giường hỏi:
– Không cần cái gì?
– … không cần… Tiểu Nguyệt… mẫu… thân… không cần… Tiểu…
Trần Duy Cẩn biết Tiểu Nguyệt đang gặp ác mộng, nàng đang mơ thấy gì mà lại đau khổ đến như vậy.
– …không ai cần…
Từng lời, từng lời của nàng lọt vào tai Trần Duy Cẩn, chân mày Trần Duy Cẩn càng lúc càng nhíu chặt, thầm rủa cả nhà Lương thừa tướng, không biết đã làm gì lại khiến nàng bị ám ảnh tới như vậy.
Không biết xui khiến thế nào, hắn lại lên tiếng nói:
– Không ai cần nàng nhưng ta cần nàng, Tiểu Nguyệt. Ta cần nàng.
Lời nói trấn an của Trần Duy Cẩn như liều thuốc an thần, ngay lập tức, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-thanh-hoa/77305/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.