Khi nghe được tin Tiểu Nguyệt đã trở lại, Hoàn lão lập tức liền chạy đến đại sảnh. Từ xa lão đã luôn miệng gọi:
– Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!
Hoàn lão xô đẩy những người đang chắn đường lão qua một bên, chạy tới bên Tiểu Nguyệt, xúc động nói:
– Tiểu Nguyệt. May mắn vẫn bình an. Trở về là tốt rồi.
– Gia gia…
Nhìn biểu tình của nàng, Hoàn lão dường như cũng đoán ra được việc đang diễn ra. Lão nói:
– Ngươi theo gia gia về. Để lão già ta xem ai dám khi dễ ngươi.
– Gia gia, giờ lành sắp tới rồi. Ngài còn định đi đâu?
Hoàn lão trừng mắt nhìn Trần Duy Cẩn.
– Lão già ta chỉ nhận duy nhất một người là cháu dâu của mình. Đó là Tiểu Nguyệt.
Trần Duy Cẩn hừ lạnh.
– Ta không có thê tử là nàng.
– Ngươi…
Tiểu Nguyệt nắm lấy tay áo của Hoàn lão, giọng như muốn khóc hỏi:
– Gia gia, đứa nhỏ đâu?
Hoàn lão nhìn nàng khó hiểu.
– Gia gia, Tiểu Nguyệt muốn đứa nhỏ. Cho Tiểu Nguyệt gặp đứa nhỏ.
– Tiểu Nguyệt… đứa nhỏ nào?
Tiểu Nguyệt sững sờ nhìn lão.
– Gia… là đứa nhỏ của… Tiểu Nguyệt.
Hoàn lão như hiểu chuyện gì đó, cũng không muốn làm nàng kích động, nhưng vẫn phải nói:
– Ta… không thấy.
– Thanh Phong? Thanh Phong đâu?
– Thanh Phong tới giờ chưa trở lại.
Lần này Tiểu Nguyệt hoàn toàn suy sụp. Làm sao lại như vậy? Lúc đó không phải Thanh Phong đã đưa đứa nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-thanh-hoa/2433230/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.