Chủ nhân, ngài đột nhiên ra đây làm gì chứ?
Trên Tuyết sơn bổng truyền ra một giọng nói than vãn, có phần nũng nịu của một thiếu nữ.
Thiếu nữ đó mặt y phục màu hồng, nổi bật cực kỳ so với khung cảnh xung quanh. Người mà nàng gọi là chủ nhân là một nam nhân mặc y phục màu trắng, có bề ngoài khoảng hơn ba mươi tuổi, mắt phụng sáng quắc, mặt mày cương nghị không có một chút cảm xúc. Một cơn gió thổi qua, làm mái tóc xỏa dài của hắn bay bay, trông cứ như một vị thần tiên giáng thế.
Nam nhân ấy không để ý đến lời của thiếu nữ, hắn một mực đưa mắt tìm kiếm. Đêm qua, bỗng dưng hắn có một dự cảm rất lạ, trực giác mách bảo hắn phải đến đây. Trước giờ, tình huống như thế rất ít xảy ra, mà mỗi lần xuất hiện như có điều gì trọng đại diễn ra, nên hắn mới đến đây xem xét.
Mãi một lúc lâu, hắn vẫn không phát hiện được gì, hắn buông tay, nghĩ rằng có lẽ lần này mình cảm giác sai rồi. Hắn quay đầu lại, định bỏ đi. Đúng lúc ấy, một tiếng khóc oe oe phát ra.
Thiếu nữ liền giật mình, nhảy xổm lên:
– A… có khi nào là ma không? Chỗ này làm sao lại có tiếng khóc được chứ…
Nam nhân theo hướng tiếng khóc phát ra tìm kiếm. Đi mãi về trước, cuối cùng hắn đã phát hiện ra một nữ nhân mặc y phục trắng ngất xỉu trên đất, tuyết gần như che lấp cơ thể của nàng. Đứa nhỏ mới sinh được nàng ôm trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-thanh-hoa/2433225/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.