Ngày đưa hoàng đế nhập lăng, các cung phi nối gót phía sau đoàn tuỳ tùng. Cả bầu trời một màu trắng của tang thương. Tiếng kèn cất lên, đoàn người bắt đầu rải bước đi. Càng đến gần hoàng lăng, tiếng khóc từ nhóm cung phi càng vang lớn, không biết là họ đang khóc thương cho tiên hoàng hay là đang khóc vì bản thân mình đây.
Phượng hoàng hậu cũng ở trong nhóm cung phi, cứ ngất lên ngất xuống, gần như là được cung nữ kéo theo xuống quãng đường. Trong cả đoàn người nhốn nháo ấy, lại thấy Lan phi thật bình thản, nàng cả một giọt nước mắt cũng không rơi, hiên ngang ngẩng cao đầu bước đi, giống như nơi nàng sắp đến không phải là mộ địa mà là chốn thần tiên vậy.
Đoàn người dần bước vào trong lăng mộ, những người không có bổn phận thì ở bên ngoài đứng đợi. Những cung phi đã vào hoàng lăng đều được sắp đặt nơi an nghỉ của mình, rượu độc được đưa tới, có người không chịu được gào khóc chạy trốn, nhưng cuối cùng họ vẫn bị bắt phải ở lại chốn lạnh lẽo này mãi mãi.
Phượng hoàng hậu biết mình không thể tránh khỏi số kiếp, cả người suy sụp quỳ rạp trên đất.
Trương công công dẫn theo hai thái giám tiến về phía Phượng hoàng hậu, cung kính nói:
– Hoàng hậu, chỗ của ngài ở bên này.
Phượng hoàng hậu nhìn theo hướng tay Trương công công chỉ, đó chỉ là một căn phòng bình thường. Dù rằng sắp chết, Phượng hoàng hậu vẫn không bỏ xuống uy quyền của nàng được. Tại sao nàng không được chôn cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-thanh-hoa/2433208/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.