Chương trước
Chương sau
Một nét buồn vương trên gương mặt Phàm Luân, y hiểu quận chúa sẽ không thu hồi bằng bất cứ giá nào nếu không phân thắng thua, và ngược lại y càng không muốn người có chuyện gì. Đối với y quận chúa cũng như Phím Thư, Các Yến, Thiên Lý giống như những người thân ruột thịt, y không muốn ai gặp chuyện càng không muốn đứng bên ngoài như thế này lo lắng nhìn người mình quan tâm năm lần bảy lượt kề sát tử thần mà không thể làm gì được.
Tân chủ nhân xin hãy an lòng, quận chúa sẽ không sao đâu!_ Các Yến lên tiếng an ủi Phàm Luân.
Phàm Luân biết biết mọi người đang an ủi Phàm Luân.
Tân chủ nhân.
Được rồi! Đừng ai nói gì hết, định số an bài như thế nào thì cứ như thế ấy đi!
“Quận chúa xin người hãy biết quý trọng sinh mạng của mình”_Phàm Luân van cầu trong chính thâm tâm mình.
Trời ơi! Quận chúa điên mất rồi!_ chợt Thiên Lý hét lên giữa không trung làm mọi người giật mình hoang mang.
Mọi người nhìn Thiên Lý, lần đầu tiên họ nhìn thấy biểu hiện này của Thiên Lý, tấm gương méo mó rũ màu xuống chứng tỏ chuyện rất tồi tệ. Phàm Luân nghĩ đến chuyện không hay thì vô cùng sợ, chụp ngay Thiên Lý tra hỏi:
Thiên Lý, có phải sắp xảy ra chuyện gì đó đúng không? Nói cho Phàm Luân nghe đi!
Ta …ta…
Thiên Lý cứ ấp úng mãi không trả lời khiến Phàm Luân càng làm y nghi ngờ hơn, y buông Thiên Lý ra toan nhảy vội xuống dưới kia trận chiến thì bị Các Yén và Phím Thư cản:
Buông Phàm Luân ra, công chúa đang gặp nguy hiểm để Phàm Luân đi cứu người!
…không…
Hai người có nghe Phàm Luân nói gì không, không lẽ mọi người không quan tâm đến sống chết của quận chúa sao?
Chính vì quan tâm nên phải luôn tôn trọng mọi quyết định của người, cho dù đó có là quyết định sai!_ Phím Thư bậm môi nói.
Điên rồ!
Phàm Luân có biết niềm vui lớn nhất của quận chúa là gì không?_ Phím Thư lại hỏi.
Là gì?
Đến rồi!_ Thiên Lý chen ngang cuộc trò chuyện.
Hả? Chuyện gì đến?
Giọng Thiên Lý càng lúc càng nhỏ nói:
Đến giây phút quyết định rồi!
Kết giới tạo ra từ vòng xuyến đột ngột rung rinh rồi tan rã, vòng xuyến xuất hiện giữa không trung sáng hẳn lên chưa đầy 10s thì tan thành cát bụi. Chưa hết ngỡ ngàng, Vô Địch kiếm cũng bất ngờ sáng lên đâm xuyên qua người Tuyết Hương cùng Lạc Khương. Giờ phút này, Phàm Luân mới hiểu được ý của Thiên Lý muốn nói là gì, nhưng tất cả đã muộn rồi, người đã đồng quy tận cùng với Lạc Khương.
Từng giọt máu rơi xuống thấm vào đất, Phàm Luân đau đớn ôm lấy Tuyết Hương:
Quận chúa người vì sao người lại làm thế? Sao người không biết quý trọng sinh mạng của mình.
Vĩnh ca! Huynh đã về rồi, cuối cùng muội cũng chờ được huynh trở về!
Vĩnh ca?_ Phàm luân sững cả người lặp lại cái danh xưng ấy, mọi thứ đến quá nhanh và diễn ra quá đường đột làm y cùng một lúc không thể chấp nhận được hết nên lời nói vừa rồi như một cú sốc thứ hai đánh vào y. “Chẳng lẽ quận chúa vì vết thương quá nặng mà nói sảng sao?”
Vĩnh ca!
Phàm Luân rất muốn né tránh bàn tay kia của Tuyết Hương đang cố chạm vào mặt mình, nhưng nhìn người lúc này y lại không nỡ làm thế, chỉ có thể nén buồn mặc cho người tùy ý chạm vào mặt.
Haiz! Nghiệt duyên!_ Thiên Lý thở dài buồn bã, không là cái thở dài đau lòng khôn xiết.
Có phải đã đến lúc Thiên Lý nên nói ra toàn bộ sự thật rồi không?_ Tuệ Phong.
Ơ kìa Thần thượng Tuệ Phong?_Phàm Luân kinh ngạc kêu lên khi thấy Tuệ Phong xuất hiện ở đây, trong khi những binh tướng Thiện giới vẫn bị chặn ở phía sau kết giới.
Thiên Lý chợt cười lớn:
Ha ha! Phải, Thần thượng nói phải cũng đã đến lúc sự thật của 4000 năm trước được phơi bày.
Từ trong gương lại xuất hiện một luồng khói màu lam, và kế đó một đoạn phim cũ lại được tái hiện lại trong tấm gương với lời phụ đề của Thiên Lý.
Dưới thời thần thượng Gia Huân, công chúa Tuyết Hương vốn dĩ chỉ là một người bình thường, không, tệ hơn nàng giống như một con người trần thế không có chút sức mạnh nào trong khi nàng mang dòng máu thuần khiết của Thần tộc cao quý. Chính vì lẽ đó mà nàng bị mọi người xem thường và hất hủi, mất đi mẫu thân từ sớm không nhận được tình thương từ phụ thân đã đành nàng còn bị chính phụ thân giáng cấp từ công chúa cao quý thành quận chúa và bị cấm cung không được rời khỏi lãnh cung nữa bước. Cuộc đời nàng cô độc từ đó và hầu như không ai nhớ đến sự tồn tại của nàng nữa, cho đến một ngày có một kẻ đã bạo gan xông vào lãnh cung. Chính nhờ người này mà công chúa bắt đầu biết đến cái gọi là tình yêu thương, nàng được y dạy cho tất cả mọi thứ kể cả lòng yêu thương vạn vật. Người đó chính là người được mọi người đương thời hô tụng là nhất đẳng võ sư Đông Thiên Vĩnh. Điều đó đã lọt đến tai Thần thượng và chức vị tổng tướng của Thiên Vĩnh đã không giúp ích được cho chính y, một lượt bị hạ 5 cấp và đài ra biên ải làm tướng giữ biên. Số mệnh của quận chúa cũng không khác hơn là bao, nàng một lần nữa bị nhốt vào cấm cung, cấm mọi tiếp xúc với bên ngoài. Tưởng chuyện cứ thế yên ắng trôi qua, rồi có một ngày khủng khiếp xảy đến, tin tức từ thần cung được hạ tướng thân cận của Thiên Vĩnh bí mật mang ra tận biên giới báo cho y biết tin rằng: quận chúa Tuyết Hương bị phán tội thông đồng với giặc và bị xử hành quyết vạn tiễn xuyên tâm, trong khi biết rõ nàng hoàn toàn bị người khác hãm hại.
Thiên lý ngừng lại một chút để lấy lại chất giọng đã khàn đi của mình rồi tiếp:
Ngay trong thời khắc sinh tử nhất, chính Thiên Vĩnh đã dùng thân che chắn cứu quận chúa thoát chết. Tận mắt nhìn người mình yêu thương vì mình mà chết, người mình tôn trọng nhất lại nhẫn tâm gạt bỏ mình và cũng chính sự quay lưng đi của tất cả những người thân của đồng bào đã đẩy đau thương của nàng đến cùng cực, nàng đã rơi lệ và giọt lệ đó đã khai phong ấn của nàng, đánh thức con người thực của nàng tỉnh giấc. Tất cả chỉ vì quyền lực!
Phàm Luân hiểu rồi! Vì sao quận chúa luôn hận Thần tộc dù Thiện giới xảy ra chuyện gì cũng không giúp cho đến khi không còn cách cứu vãn mới nhúng tay vào. Chính là vì tất cả đều đã có lỗi với người, không đáng để được người cứu giúp và vì tất cả cũng không muốn nhận sự giúp đỡ của người.
Nào chỉ có vậy!_ Tuệ Phong lại kể tiếp câu chuyện_ Sau khi thức tỉnh quận chúa trở thành người bất tử vì vậy mà không thể giết được, thần thượng Gia Huân đã ra lệnh trục xuất người khỏi Tinh Tuyết đàng mặc cho người tự sinh tự diệt ở vùng Tuyết Sơn lạnh giá. Và rất nhiều lần người đã sai người âm thầm hãm hại quận chúa trong lúc người bế quan hòng khiến nàng tẩu hỏa nhập ma.
Thật quá đáng! Hổ dữ còn không ăn thịt con vậy mà các người chỉ vì quyền lực không tiếc xuống tay với một người nữ nhi chân yếu tay mềm_ Lạc Khương nãy giờ im lặng lắng nghe câu chuyện vì quá bất mãn cũng lên tiếng_ So với Ma tộc bọn ta Thần tộc các người còn xấu xa hơn rất nhiều!
Nghe lời mắng của Lạc Khương tất cả chỉ biết lặng im thinh thích không nói được lời nào. Đâu đó trong số người của Phàm Luân đã phát ra tiếng khóc khe khẽ. Phím Thư lau nước mắt rồi bước đến gần Phàm Luân nói nhỏ vào tai y:
Có chuyện này Phím thư muốn nói với người, tân chủ nhân!
Là chuyện gì?_ Phàm luân
Thật ra chuyện Phím Thư muốn nói là… người không cảm thấy lạ khi quận chúa gọi người là Vĩnh ca sao? Lý do chính là vì người có dung mạo rất giống với tiền bối Đông Thiên Vĩnh…thậm chí…
Thậm chí thế nào?
…Thậm chí cả tính cách cũng rất giống.
Phàm Luân hoàn toàn sửng sốt khi nghe Phím Thư nói vậy. Hóa ra lý do quận chúa buộc y ở lại Tuyết Sơn còn cố gắng dạy y nhiều điều, tất cả là chỉ vì y giống với người đó thôi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.