Tại một biệt viện ngoài ngoài kinh thành Kỳ Nguyệt , ngoài cửa trước được làm bằng gỗ Lim trân quý , từ trước cổng nhìn vào thì toàn thấy một vườn trúc rộng mênh mông chỉ có duy nhất một lối vào , lối vào được chủ biệt viện trồng rất nhiều đóa hoa Sơn Trà dọc theo đường đi , đi khoảng một lúc người ta mới thấy được một ngôi nhà tranh đơn sơ , giản dị , nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ đủ cho 6 , 7 người có thể tạm trú , ngoài sân được người làm rất tỉ mỹ có một hồ sen trắng lớn trong đó có những chú cá bảy màu quý hiếm được gọi là cá Bích Thiên mà nhân gian chỉ có vài người mới có được cá này loài cá này có tiền cũng chưa mua được nhưng trong hồ lại có tới mười mấy con vậy cũng biết độ xa sĩ của chủ nhân ngôi nhà tranh này .
Trong nhà tranh lại một trận đông đúc
" Tiểu thư , người không sao chứ " nàng ngồi gần bên chiếc trường kỷ có một thiếu nữ đang thư thái ăn nho
" Nhìn ta giống có sao lắm à " người thiếu nữ này nhàn nhã trả lời
" Tiểu thư không bực mình vì những lời đồn của dân chúng "
" Tại sao lại phải ảnh hưởng đến tâm trạng của ta vì những lời nói vô bổ đó chứ "
"Nhưng em bực mình dùm tiểu thư , họ nói tiểu thư xấu xí , phế vật cầm kỳ thư họa đều không biết , họ đúng là mù mắt hết rồi mà "
" Y Xuân nói đúng đó tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sung-vuong-phi-cuong-si-vuong-gia/172394/chuong-14.html