Thiên Mạc vừa trải qua một mùa giá rét băng tuyết phủ kín cả một không gian, sự lạnh giá của nó làm mọi người phải rùng mình chạy trốn là mùa của sự cô đơn và lạnh lẽo.
Dần dần xuất hiện nụ hoa hé nở như thiếu nữ e thẹn ngượng ngùng, thời gian thắm thoát trôi qua đã chính thức bước vào mùa xuân mùa của sự đoàn tụ ấm áp, mùa của hoa lá bắt đầu tranh nhau khoe sắc, rực rỡ cả một bầu trời.
Trong kinh đô nhà nhà người người cũng bắt đầu bận rộn vào chuẩn bị cho lễ hội
Là lễ hội lớn trong năm người ta thường gọi là lễ hội mùa xuân hoặc là Tết Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu là một trong những ngày lễ đầu năm quan trọng nhất của đất nước. Vào ngày này người dân thường tập trung để ngắm đèn lồng hoặc thả đèn trời cầu cho một năm an hảo.
Hoàng triều Thiên Mạc ..................
" Ta không đi, ngươi đem ta đi đâu "
" Nhị ca, hôm nay vui lắm đó "
" Không đi, không đi "
" Hôm nay vui lắm........"
" Không, ta còn đợi nàng, lỡ nàng trở về không thấy ta thì sau "
" Không đâu, nàng không trở về đâu "
Người nói này là đương triều Tiêu Dao vương Thiên Mạc Nam Cung Tử Phong, người mà hắn lôi kéo đi xem hội không ai ngoài Hàn vương gia của chúng ta.
" Ngươi nói láo, nàng nhất định trở về, nàng nhất định..... " Nam Cung Hàn Thần quát thẳng vào mặt Nam Cung Tử Phong, nếu trên đời này dám quát thẳng vào mặt hắn thì chỉ có nam nhân này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sung-vuong-phi-cuong-si-vuong-gia/1640384/chuong-125.html