Chương trước
Chương sau
Hơi thở Phong Vân Ngạo dồn dập ngồi trên giường, nhìn Lãnh Tứ Hàn đang ôm chăn co rút cổ ngồi ở một góc, trong mắt thở dài một hơi nhẹ nhõm, tất cả tức giận toàn bộ đều phát tiết ra ngoài. Mỗi lần nghĩ đến người đã vì nàng mà chết, trong lòng rối như mớ bòng bong. Khi còn sống là người chưa từng gặp qua huynh đệ của mình, gia gia, còn có người mẫu thân không biết tung tích, bà vú đã chết. Nếu như bọn họ không gặp nàng sẽ không phải chết!
Nhìn đôi mắt trong suốt của Lãnh Tứ Hàn, còn có thân đệ đệ của nàng. Vì nàng mà đệ đệ bỏ mạng, nàng rất hận bản thân, rất không cam lòng, tâm lạnh lẽo. Một đời vì có mấy huynh đệ tỷ muội bọn họ, tính tình nàng buông lỏng. Vừa mới mở miệng ra mắng, đem tất cả ủy khuất cùng không cam lòng phát tiết ra, nhịn không được muốn nói câu: Hảo sảng! Chỉ là nếu để cho một vị vương gia keo kiệt nào nghe thấy, không biết sẽ như thế nào?
Hiện tại vị vương gia nào đó đang ngồi ở một góc, khóe miệng co rút. Hắn không biết tam tiểu thư phế vật Phong phủ là người chanh chua như thế. Cứ như vậy, hắn nhớ kỹ.
"Tới đây!" Phong Vân Ngạo ngồi trên giường, vẫy tay với Lãnh Tứ Hàn đang co đầu rút cổ tại chân giường “Ân?”
"Người xấu! Hung ta, không có bánh bao nhỏ!” Ánh mắt lành lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy ủy khuất, ra sức co rút vào chân giường không chịu đi qua.
Gân xanh Phong Vân Ngạo nhảy dựng, nhỏ? Không có bánh bao? Hít vào, không thể cùng tiểu hài tử phát hỏa. Hắn chỉ là tiểu hài tử, nàng đại nhân có đại lượng không thể khí. A! Làm sao có thể không khí?
Nói xong, trực tiếp túm lấy Lãnh Tứ Hàn, hung dữ hỏi: “Người nào nói cho ngươi những thứ này?”
"Hu hu..... Hung, Hung thúc thúc! Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn rụt rụt, trong mắt hiện lên tia mỉm cười, nháy mắt lại che giấu đi biến thành ủy khuất. Chỉ có tiếng khóc, không có nước mắt.
Nhất thời Phong Vân Ngạo có khí cũng không thể đánh Lãnh Tứ Hàn. Lần đầu tiên tức giận như vậy, trừng phạt không được, cũng không thể mắng. A! “Đi ngủ!”
Trong đầu lại nghĩ tới Hung thúc thúc? Đừng làm cho nàng bắt được, nếu không nàng liền làm tam thái tử, rút gân lột da. Một phen túm lấy Lãnh Tứ Hàn, ôm hắn đi ngủ.
Lãnh Tứ Hàn cứng ngắc nhìn Phong Vân Ngạo đi ngủ, cứ như vậy? Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy cân nhắc. Hắn còn không có đùa đủ, muốn đi ngủ? Không được!
Sau ót Phong Vân Ngạo đầy hắc tuyến, đây là ngốc vương sao? Đây rõ ràng là một tên háo sắc bại hoại. Bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn Lãnh Tứ Hàn đang ở trên thân mình xoay xoay chuyển chuyển, ánh mắt tràn đầy ủy khuất, trực tiếp không nói gì. Nàng đã nghĩ tới ngàn vạn tình huống sẽ gặp phải, không nghĩ tới lại là cái loại này.
"Hu hu...... thật nhỏ, cứng quá!” Không đợi Phong Vân Ngạo lên tiếng, tiếng khóc băng lãnh của Lãnh Tứ Hàn đã truyền tới. Trong con ngươi phiếm lệ quang, nhìn chằm chằm bộ ngực của Phong Vân Ngạo dưới thân, nhưng cũng không có rời khỏi “Nhưng mà rất quen thuộc, mẫu phi!”
Phong Vân Ngạo nâng chân lên vừa định cho hắn một cước, nghe đến câu cuối liền cứng rắn áp chế lửa giận trong lòng xuống. Nhìn người đang ghé vào trước ngực nàng ăn đậu hủ, ánh mắt chớp lóe. 3 tuổi mất đi mẫu phi, trong một đêm mất đi tất cả, cũng tại đêm hôm đó liền hóa ngu. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Cũng chỉ có người trong lúc đó mới biết được.
Phong Vân Ngạo biết y thuật, có thể nói là xuất thần nhập hóa, nhưng mà hiện tại không có dụng cụ, không có cách nào phát hiện Lãnh Tứ Hàn là khờ thật hay giả khờ. Nhưng mà đôi mắt trong suốt kia, chỉ là đã giữ lại sự hồn nhiên 3 tuổi năm đó, mà không phải ngu dại.
Có lẽ Lãnh Tứ Hàn cũng không biết đôi mắt trong suốt của hắn đã làm cho người dưới thân hoàn toàn buông tha hoài nghi. Cũng có thể hắn cảm thấy bản thân chưa bao giờ cảm nhận được ấm áp, cũng có thể là tâm vốn đã chết đi nay lại vụt cháy. Về sau mỗi khi hồi tưởng lại, hắn đều chung tình với đôi mắt này của chính mình.
"Nghe lời, không nên tùy ý sờ ngực của nữ nhân. Như vậy không tốt, biết không?” Giọng nói êm ái của Phong Vân Ngạo vang lên bên tai Lãnh Tứ Hàn. Thân thể Lãnh Tứ Hàn cứng một chút, quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo.
"Vì cái gì? Bộ ngực? Ta không động!" Lãnh Tứ Hàn chớp chớp cặp mắt, tràn ngập vô tội chu miệng nói.
Hít vào một hơi, lại hít thêm một hơi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin là rất tốt, mỉm cười. Mới vừa muốn mở miệng, chỉ nghe thấy Lãnh Tứ Hàn ở phía trên thân nói: “Thật khó coi!”
"A! Mẹ kiếp, cút xuống cho lão nương!” Rốt cục, đáp lại câu nói kia, sự kiềm chế bạo phát.
Phong Vân Ngạo duỗi chân ra, bật ngồio dậy, nhìn Lãnh Tứ Hàn đang che mông đứng dậy trên mặt đất, trong mắt tràn đầy lửa giận.
"Hu hu. . . . . . Gạt người! Ngươi đã nói sẽ không hung với Hàn Hàn.” Trong mắt tràn đầy nước mắt ủy khuất, còn không có rơi ra, liền mang theo lửa giận lên án nhìn Phong Vân Ngạo. Trong lòng Lãnh Tứ Hàn thì nghiến răng nghiến lợi ‘Mẹ nó! Lão tử nợ ngươi! Đường đường là một thế hệ Minh vương lại bị đá bay đến hai lần, đúng là dọa người!”
"Người nào nghe được?" Phong Vân Ngạo nói câu kia ngay cả mặt cũng không đỏ tim không đập mạnh, vuốt ve tay, nói.
Nhất thời Lãnh Tứ Hàn ngừng khóc, đột nhiên nhìn người xấu Phong Vân Ngạo trên giường “Hu hu hu...... Ngươi xấu lắm! Ngươi xấu!” Chìm ngập trong tiếng khóc rống to.
"Ngừng!" Phong Vân Ngạo đưa một tay móc móc lỗ tai, nhìn Lãnh Tứ Hàn còn đang khóc, trong mắt chớp lóe, đứng lên “Ngươi còn khóc lão nương liền hoạn* ngươi!”
*Hoạn: thiến
Lãnh Tứ Hàn đau khổ ngừng lại. ‘Mẹ nó! Hắn cưới được người gì đây?’ Trong lòng âm thầm ghi nhớ chuyện này, ngoài mặt lại ngơ ngác nhìn Phong Vân Ngạo, tràn đầy ủy khuất cùng hoảng sợ.
"Khụ khụ, hôm nay bắt đầu, ngươi là của ta. Nếu ai khi dễ ngươi liền nói cho ta biết, lão nương giết hắn. Nhưng mà trước tiên ngươi phải nghe lời ta, nghe được không?” Phong Vân Ngạo băng lãnh nhìn Lãnh Tứ Hàn, nói.
Lãnh Tứ Hàn gật gật đầu, trong lòng không khỏi cười nhạo. Rốt cuộc giấu đầu lòi đuôi rồi sao? Trong mắt nháy mắt xẹt qua một tia lãnh ý, lại không nói gì thêm.
“Tới, đứng dậy!” Phong Vân Ngạo vươn tay nâng Lãnh Tứ Hàn từ dưới đất dậy “Không được lại sờ loạn có biết không? Không thể!” Trong giọng nói mang theo tia quan tâm, lẳng lặng nói.
Cái âm thanh này khiến Lãnh Tứ Hàn đau khổ run lên, lại không có gì biến hóa. Lãnh Tứ Hàn nhìn đôi mắt đen như mực của Phong Vân Ngạo "Vì cái gì?"
Phong Vân Ngạo đỡ Lãnh Tứ Hàn lên giường, bị hỏi liền mông lung, vì cái gì? Khóe miệng nhếch lên, nhìn Lãnh Tứ Hàn “Trên đầu chữ sắc có cây đao, nếu như có người muốn gia hại ngươi thì sao?” Phong Vân Ngạo biết hắn có thể không nghe hiểu, nhưng lại muốn nói với hắn. Từ từ có lẽ sẽ lớn lên, nhưng mà nàng không biết lúc này Lãnh Tứ Hàn không hề ngốc.
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chớp lóe, không nói thêm gì, lại cực kỳ ngoài ý muốn nghe lời, ngoan ngoãn nằm bên người Phong Vân Ngạo ngủ. Cùng với trong đêm đen, chưa bao giờ ngủ sâu lần đầu tiên hắn an tĩnh ngủ thiếp đi. Đáng tiếc, Phong Vân Ngạo rất dễ ngủ lại mật đêm lăn lộn khó ngủ.
"Bốp!" "Ưmh" "Bốp" Trên giường truyền đến tiếng động bốp bốp. Chỉ nhìn thấy vị vương gia nào đấy nổi hứng chơi đùa, cầm một cái lông chim không biết lấy từ đâu ra chọt chọt mũi Phong Vân Ngạo. Bị Phong Vân Ngạo đánh tay bốp bốp, lại cười khách khách không ngừng.
Lãnh Tứ Hàn cũng kinh hãi bản thân vậy mà lại ngủ sâu như vậy. Nhìn người còn đang ngủ, trong mắt tràn đầy phức tạp, nhưng cũng chỉ là nháy mắt mà thôi.
"Ngủ!" Phong Vân Nạo buồn bực ôm lại Lãnh Tứ Hàn, làm tổ trên giường tiếp tục ngủ.
Sau ót Lãnh Tứ Hàn tràn đầy hắc tuyến, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ. Nhìn mặt trời đã nhanh đến trưa, rốt cục không mắt tràn đầy buồn bực nói: “Đói!”
"Ngươi đó, chính là một Trư vương gia!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.