Hôn rồi đột nhiên áp chế, anh cơ hồ đình chỉ khả năng suy nghĩ.
Theo bản năng mà phản kháng làm cho Phỉ có chút hờn giận. Hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay Phương Tý Thần, cảm thấy rõ ràng người trong lòng đang run rẩy.
Thật là, thiếu chút nữa hắn đã quên, ba ba đáng yêu này còn có căn bệnh sợ hãi trong người...
“Phỉ...?” Phương Tý Thần thật sự chịu không nổi, toàn thân anh đều run rẩy lợi hại, căn bản không có khí lực phản kháng, cứ như vậy mặc cho Phỉ ôm chặt, sờ loạn da thịt anh.”Không cần, buông.. Buông ra...”
Âm điệu mê người làm cho dục vọng của Phỉ lại chậm rãi lên cao, hắn không kiên nhẫn kéo quần áo của Phương Tý Thần, hôn lên ngực anh
Thật mẫn cảm. Phản ứng cực hạn như vậy làm cho Phỉ càng muốn nhiều hơn.
“Phỉ... Không cần a, chúng ta đều là nam nhân...” Không hiểu, anh không hiểu vì cái gì lại biến thành như vậy, hảo nan kham, bị chính đứa con của mình ôm chặt như vậy... anh cắn môi, không để rên rỉ thoát ra.”Như vậy là loạn luân a!”
Phải không?
“A...!” biểu tình mê người như vậy,Phỉ căn bản nhịn không được, cởi quần anh ra, gắng gượng không được nữa liền tiến thẳng vào bên trong hắn.
Đau quá... Phương Tý Thần cơ hồ đau ra nước mắt.
“Nếu đều là nam nhân thì đâu có quan hệ gì với loạn luân?” hai tay Phỉ nhu nhu lộng lộng ngực của Phương Tý Thần, làm cho Phương Tý Thần chỉ có thể cúi đầu thở dốc.”Tôi không muốn.”
Thực cố gắng chờ cho anh quen dần, chậm rãi mà làm cho người trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac/185459/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.