Hắn đi rồi, đây là ngày đầu tiên.
Còn chưa có thói quen sống một mình, Phương Tý Thần cũng không muốn ăn bữa sáng. Là bởi vì đây là buổi sáng đầu tiên không có hắn ư? Phương Tý Thần cảm thấy được... buổi sáng hôm nay đặc biệt im lặng.
Đêm qua, bản thân có chút mất ngủ. Bất quá! Không phải vì hắn đã đi, chỉ là bởi vì bản thân không ngủ được mà thôi.
Đúng vậy! Anh nhất định có thể tạm thời quên Phỉ, chẳng qua trong thời gian ngắn không gặp mặt hắn, chính mình cũng không cần cảm thấy uất ức như thế.
Bất quá... xem ra Phương Tý Thần vẫn là không thể không thừa nhận, chính bản thân hắn đã có thay đổi lớn.
“Sớm a ~ quản lí... Di? Ngài không ngủ a? bộ dáng thực không có tinh thần..” Mọi người đều nhìn về phía anh, cảm thấy được thật mất mặt. gì a ~ anh chẳng qua chỉ là mất ngủ chút thôi, nhìn có vấn đề vậy sao?
“A... đúng, tôi có chút mất ngủ..” một bên nói, một bên nghĩ phải trốn vào phòng quản lí.
Nói dễ nghe là mất ngủ, kỳ thật điều Phương Tý Thần không muốn thừa nhận chính là, anh cơ hồ không chợp mắt. Bởi vì, nhắm mắt lại... Có lẽ... anh sẽ muốn Phỉ trở lại. Một khi nhắm mắt lại, anh đều nghĩ muốn Phỉ!
Thái độ ngoan cố không thừa nhận, làm cho anh ngay cả dũng khí nghe điện thoại cũng không có. Anh biết, nếu Phỉ đối anh chỉ là nhất thời mê luyến thì... anh cũng không có thời gian nhân thức vấn đề đó... nếu như Phỉ có nữ nhân khác thì đến lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac/1493860/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.