Chương trước
Chương sau
Sau khi thét chói tai, Mộc Bạch Ly là người đầu tiên kịp phản ứng, nhấc chân đạp, vậy mà quỷ không mặt vẫn không nhúc nhích, cũng làm cho Mộc Bạch Ly chưa kịp thu thế, ngửa ra sau, suýt nữa ngã xuống. Hiện giờ trong cơ thể chưa phục hồi chân khí, lấy phi kiếm ra cũng không có bao nhiêu tác dụng, chém liên tiếp nháy nhát, đả thương không được là bao!
“Bảo Sinh, cô làm gì thế, sử dụng pháp thuật đi, không được thì dùng lửa đốt!” Mộc Bạch Ly nóng nảy, mắt thấy phần chân tay bị chặt đứt của quỷ bay vòng tới đây, mà Bảo Sinh lại núp ở sau lưng mình run rẩy, vừa vội vừa giận, lại nghe thấy thanh âm khóc lóc của Bảo Sinh, “Tôi, tôi, sợ nhất là quỷ......”
“A!” Những thứ quỷ quái vây quanh hai người, quỷ không mặt đưa hai tay ra chợt bóp cổ Mộc Bạch Ly, lập tức nhấc nàng lên, làm cho gương mặt của nàng nhất thời đỏ bừng. Tay vùng vẫy đấm vào quỷ không mặt nhưng vẫn không bất kỳ tác dụng nào, hai chân đạp loạn, mắt thấy sắp ngạt thở đến nơi.
Giờ phút này Bảo Sinh rất sốt ruột, đầu tiên là hét lớn một tiếng, “Sư phụ!” Nhắm mắt xông ra ngoài huơ phi kiếm chém lung tung, giống như chém dưa thái rau, hai tay của quỷ không mặt bị chém đứt, Mộc Bạch Ly mới được cứu, thở từng chút một.
Bên này Bảo Sinh che chở Bạch Ly đấu với quỷ, bên kia Trích Tinh lẳng lặng đứng ở nơi đó. Măt đen nhìn, quỷ quái hoành hành, mà trong mắt tím, cũng là đêm đen trăng sáng, bóng cây đung đưa, lắc đầu một cái, vẻ mặt hơi có chút bất đắc dĩ, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết  của Bảo Sinh, Trích Tinh lập tức thay đổi sắc mặt, cúi đầu một chút, “Thánh nữ, tội gì dọa đồ đệ nhát gan của ta?”
Đợi một chút vẫn không có người nào trả lời, gió thổi lá cây xào xạc, bò sát cũng có chút hỗn loạn, Trích Tinh vỗ tay phát ra tiếng, những độc vật kia vật mới yên lặng.”Huống chi lệnh nữ cũng ở bên trong, chúng ta vẫn luôn đối xử tử tế với nàng, hiện tại nếu bởi vì kết giới của người mà bị thương. Chẳng phải rất đau lòng?”
Lúc này, người từ trên cây mới nhảy xuống.... Một bộ áo đen, gương mặt cũng dùng khăn đen che kín, thanh âm khàn khàn cổ quái, hiển nhiên là ngụy trang, “Ngươi đoán chắc là ta sẽ tới? Bất kể thế nào, ta phải mang nàng đi!”
“Đúng, ta biết!” Trích Tinh trả lời rất nhanh, “Người mang nàng đi đi!”
“Có ý gì?” Thánh nữ áo đen rõ ràng sửng sốt, “Ngươi bày trận thế lớn như vậy, lại cố ý trì hoãn thời gian, là chờ ta tới cứu nàng đi?”
“Thánh nữ ngày xưa đối với ta có ân, lần này coi như là báo đáp, không hơn!”
“Cứ như vậy?” Thánh nữ Tiềm Ảnh rõ ràng có chút hoài nghi, cho dù là có ân thì như thế nào. Nhưng thật ra trong Ma Tông, cừu hận phải ghi nhớ rõ ràng, sao lại có mấy người nhớ rõ ân tình?
“Đồ đệ của ta cùng lệnh nữ cũng rất hợp nhau. Không phải là người cũng nhìn thấy? Hai người giờ phút này đang che chở lẫn nhau!” Nói xong đôi mắt tím tản mát ra tia sáng yêu dị, xuyên qua tầng tầng sương mù ảo giác. Thấy Bảo Sinh chém lung tung vào không khí. Gương mặt tròn sợ đến nỗi trắng bệch, tay cũng không dừng lại. Mà Mộc Bạch Ly mặc dù không có chân khí, giờ phút này cũng tìm được khe hở liền một cước đạp đi, hai người phối hợp rất là ăn ý. Trích Tinh sẽ không nhớ lầm, đồ đệ của mình sợ nhất là quỷ quái, giờ phút này phải lấy bao nhiêu dũng khí mới dám đối mặt những thứ đó, hắn thu hồi tầm mắt, “Thánh nữ, có thể phá kết giới rồi!”
Thánh nữ Tiềm Ảnh gật đầu một cái, vung tay về phía kết giới kia, những ma quỷ huyền ảo nhất thời biến mất không thấy gì nữa. Nhìn thấy dáng vẻ nương tựa nhau của hai thiếu nữ cùng vẻ mặt tràn đầy vui mừng, trong lòng Thánh nữ giống như cũng ngọt ngào theo.
Bày ra kết giới vừa rồi, thứ nhất là muốn lợi dụng nữ oa kia để uy hiếp Trích Tinh, thứ hai là cũng muốn xem thử nữ oa kia có phải đối xử thật lòng với Bạch Ly không. Nhiều năm như vậy, nàng cũng biết một chút về tình hình của Bạch Ly, nếu như có thể có một người bạn thật lòng đối với con, cũng là một chuyện làm người ta vui mừng cỡ nào, cho dù chính tà không thể cùng một chỗ. Nàng lắc lắc đầu, như thế nào là chính, như thế nào là tà? Nếu như năm đó...... Khóe mắt bỗng nhiên có lệ, ngẩng đầu nhìn trời, huynh vẫn khỏe chứ? Thật xin lỗi, cho tới bây giờ năm đó cũng không có nếu như......
Vọt  một cái bay lên không trung, Thánh nữ Tiềm Ảnh giống như hắc ưng khổng lồ, một tay nắm bả vai Mộc Bạch Ly nhấc nàng lên không trung, phía dưới nhất thời xuất hiện một cái đai đen, mang hai người nhanh chóng rời đi.
“A! Bị bắt đi!” Giờ phút này kết giới được giải trừ, Bảo Sinh đã thấy được sư phụ Trích Tinh trước mặt, lập tức kêu to lên, phi kiếm cũng vọt lên trời, muốn tập kích người bắt Bạch Ly, lại bị Trích Tinh ngăn lại. Bảo Sinh giãy giụa không ngừng, “Sư phụ, ngươi làm gì thế! Bạch Ly bị bắt đi!” Vừa mới dứt lời đầu đã bị cốc một cái, “Tiểu Thánh nữ không phải là bị bắt đi, là được cứu đi!”
“A! Ý là  người vừa rồi chính là Thánh nữ đương nhiệm? Cũng chính là mẫu thân của nàng?”
“Dĩ nhiên!”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Bảo Sinh hiểu lý do lập tức hưng phấn, lại thay đổi ý nghĩ, “Vậy Thánh ảnh thay thế kia làm thế nào? Tại sao nàng vội vã đưa tiểu Thánh nữ trở về?” Bảo Sinh có chút hồ đồ, Thánh ảnh lại là người thay thế Thánh nữ, có chút giống Thánh nữ, nói như vậy, Thánh ảnh sẽ muốn diệt trừ Thánh nữ đương nhiệm, lần này là chuyện gì xảy ra?
“Ngươi lo lắng nhiều như vậy, cũng muốn nàng phải loại bỏ, chẳng lẽ nàng dám làm trái với mệnh lệnh của Tông chủ? Không nên suy nghĩ nữa, đi!”
“A! Sư phụ, vừa rồi có rất nhiều quỷ a!”
“Ừ!”
“Sư phụ, bây giờ ta còn rất sợ!” Bảo Sinh bắt đầu làm nũng, “Ngươi nghe, tim ta còn đập bình bịch đây này!”
“Ừ!”
Bảo Sinh bỗng nhiên vung tay, “Sư phụ ngươi không thể chỉ ừ ừ nha! Sư phụ Bạch Ly người ta thú vị như vậy, làm sao ngươi lại giống như đầu gỗ!”
“Ừ!”
“Sư phụ cõng ta!”
“Ừ!” Chờ sau khi Trích Tinh đáp ứng theo phản xạ có điều kiện, mới chợt phản ứng kịp xem Bảo Sinh nói cái gì, có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, khóe miệng lại hơi cong cong.
“Hắc hắc!” Vì mưu kế được như ý Bảo Sinh cười hết sức gian trá, lập tức nhảy lên lưng Trích Tinh, không bao lâu liền buồn ngủ, “Sư phụ, Bạch Ly được cứu đi!”
“Ừ!”
“Sư phụ, thật tốt......”
Trên lưng Trích Tinh vang lên tiếng ngáy hơi nhỏ, nhưng giờ phút này Trích Tinh cũng là đang suy tư, rốt cuộc Bạch Ly được cứu đi là thật tốt, hay là sư phụ thật tốt? Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng cảm thấy ấm lên, kể từ khi có đồ đệ này, tâm đóng băng của hắn đang từ từ  hòa tan!
Lúc này Mộc Bạch Ly bị bắt đang ra sức giãy giụa trên không, nhưng khi nhìn đai đen dưới chân, lập tức giật mình. Mặc dù là màu đen, nhưng Bạch Ly liếc mắt một cái vẫn nhận ra được, Thất Thải Lăng! Ngẩng đầu nhìn hắc y nhân kia, thanh âm lập tức nghẹn ngào, “Nương......”
“Là nương sao? Nương......”
Trong nháy mắt thân thể hắc y nhân  run lên, tiếp đó ôm thật chặt thiếu nữ trước mặt, một lúc lâu mới nặng nề thở dài, “Bạch Ly, con đã chịu khổ, nương...... Thật xin lỗi con!”
Bay thật là xa mới dừng lại, thời khắc này Mộc Bạch Ly có rất nhiều điều muốn hỏi, rất nhiều lời muốn nói, nhưng chỉ lầm bầm há miệng, một chữ cũng không nói ra. Ánh mắt bịt kín  một tầng sương mù thật mỏng, thẳng đến khi đôi mắt giống như bị che bởi một tầng hơi nước nhìn không rõ lắm, nhưng chỉ là chịu đựng không chảy ra.
Nàng đau đớn rồi lại có mừng rỡ, muốn khóc rồi lại tự nói với mình không thể khóc, nàng không nghĩ ra, làm thế nào để mở miệng, cũng không có đầu mối rõ ràng, là nương, rồi lại là Thánh nữ Ma Tông, là hại phái Thiệu Hoa hại phụ thân còn lừa gạt mình. Từ trước ở Thiệu Hoa Sơn vẫn giấu ở trong lòng, trốn tránh không thèm nghĩ nữa, bởi vì không biết nên đối mặt như thế nào, lần này bị bắt, hình tượng nương từ trong trí nhớ phủ đầy bụi nổi lên, mà giờ khắc này nàng cứ đứng ở trước mặt mình như vậy, những chuyện muốn hỏi bỗng nhiên lại nghẹn trong cổ họng, ô ô
Phát ra chút âm thanh rất nhỏ  làm đau lòng người......
“Bạch Ly, những năm này, con có sống tốt không ?” Vẻ mặt Thánh nữ tràn đầy áy náy, lời nói mới ra khỏi miệng, cũng là lúc rơi lệ.
Nàng biết, trong những năm tháng khi Bạch Ly còn nhỏ, chịu hết phỉ nhổ cùng chỉ trích của mọi người, cuối cùng một người cô độc sống trong núi, khổ sở, thống khổ cỡ nào. Mà nàng làm một mẫu thân, cũng là người gây nên mọi chuyện, vốn là Bạch Ly sẽ lớn lên hạnh phúc, nhưng, là nàng tự tay hủy diệt hạnh phúc của con, nàng căn bản không xứng làm mẫu thân của con, hại con. Ở thời điểm con cần quan tâm chăm sóc nhất, ngay cả len lén liếc mắt nhìn cũng không thể, hiện tại, nàng còn có tư cách  gì đối mặt với con?
“Con, con, rất tốt!” Cuối cùng vẫn mở miệng trả lời, “Con sống rất tốt! Bọn họ cũng đối xử với con rất tốt!” Đây chính là câu trả lời của Bạch Ly, nàng luôn nhớ rõ người khác đối xử tốt với mình, nhưng cũng quên những ánh mắt chỉ trích căm hận. Nàng chỉ nhớ rõ rất nhiều người đối xử tốt với mình, sư phụ, Mẫn Chi ca ca, Tần trưởng lão, Viên Thịt, Mễ Đa, bao gồm Tề Lăng còn có Sênh Ca. Còn có rất nhiều rất nhiều...... Đúng vậy, nàng chính là quá thiện lương, cho nên mới khiến cho người ta đau lòng, lo lắng.
Thánh nữ vươn tay, muốn khẽ vuốt gương mặt Bạch Ly. Tay kia lại dừng ở không trung, rõ ràng chỉ còn cách một chút xíu, lại dường như bầu trời sông lớn khó có thể vượt qua, cho đến cuối cùng, chậm rãi buông xuống.
Trong lúc nhất thời hai người không nói gì nữa, trong không khí đều trải rộng những ưu thương, rồi lại giống như xen lẫn vui sướng khi gặp lại, “Bạch Ly, Linh Thú của con đâu?” Một lát sau, Thánh nữ thay đổi đề tài, “Linh Thú của con, tại sao không có ở bên cạnh con? Đi đâu?”
“Hắn?” Mộc Bạch Ly không biết tại sao Tề Lăng lại làm mình hôn mê. Càng không biết tại sao trong khi mình hôn mê lại nằm trong tay Trích Tinh, nàng không hiểu trong lúc này có liên hệ gì cũng có chút sợ hãi, suy nghĩ.”Con không biết hắn ở nơi nào!”
“Con không học Ngự Thú quyết?”
“Dạ!” Nhẹ nhàng rũ mắt xuống. Vốn là chuẩn bị học, là sau khi bị bắt. Nhưng bây giờ, nàng lại không muốn học.
Tề Lăng không phải là Linh Thú, hắn là một con người, một người sống sờ sờ, nếu như một người trong lòng nghĩ bất kể cái gì đều sẽ bị người khác biết, cuộc sống như vậy sẽ thống khổ tới cỡ nào. Mỗi người sẽ có những bí mật riêng, nếu như học Ngự Thú quyết, chẳng phải xé hắn ra, trần truồng  đặt ở trước mặt, nếu như là mình cũng sẽ không thể chịu nổi, huống chi là Tề Lăng. Tề Lăng, hẳn là một người có  nhiều bí mật đi, nếu không làm sao sẽ lạnh lùng như vậy chứ?
Thấy dáng vẻ này của Mộc Bạch Ly, Thánh nữ đã biết hẳn là nàng không muốn học, cũng đại khái hiểu được mấy phần. Đứa nhỏ này đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn luôn thiện lương như thế, không biết rốt cuộc là phúc hay là họa, Thánh nữ nhẹ nhàng thở dài.
“Không nên dễ dàng tin tưởng người xung quanh con, biết không?” Trên gương mặt Thánh nữ tràn ngập  sầu lo, “Chân khí của con sẽ khôi phục sau hai ngày nữa......” Đang muốn nói tiếp lại nghe thấy một tiếng chuông thanh thúy, không giống với thanh âm lục lạc của Bảo Sinh, mà là đinh đinh đinh đinh giống như một loại  dao động vào trong đáy lòng.
Bạch Ly không có chút chân khí nào ngăn cản, giờ phút này sắc mặt đã trắng bệch. Thánh nữ thấy thế liền bày ra một kết giới đẩy Bạch Ly vào bên trong. Kết giới này dường như đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của nàng, hoàn toàn ngăn cách với thanh âm bên ngoài, thậm chí cả hơi thở của Bạch Ly đều được che giấu, theo thực lực của nàng sẽ không bị người khác phát hiện. Thánh nữ suy nghĩ một chút, không đành lòng nhìn thoáng qua Bạch Ly trong kết giới, gọi Thất Thải Ma Lăng, vù một cái bay lên trời, tốc độ lại không nhanh, là do chân khí cạn kiệt.
“A, Thất Thải Ma Lăng, người trước mặt không phải là Thánh nữ sao, hơn nửa đêm  bay loạn ở đây làm gì?” Một thanh âm yêu mị vang lên, cứ như vậy một câu nói cũng tràn đầy mị hoặc làm cho tâm trí Tiềm Ảnh rung động, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
“Ai nha, Thánh nữ chờ một chút!” Thân ảnh yêu mỵ của Nhiếp Nguyệt nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt Tiềm Ảnh, “A, Thánh nữ hôm nay không chỉ mặc áo đen, trên mặt còn che cả khăn đen, chỉ là không biết vì sao không mang theo kiếm chứ? Nếu là mang theo ta còn khẳng định được, Thánh nữ Ma Tông  làm sao sẽ bắt chước ăn mặc giống loại đạo tặc  phàm trần được, thật đúng là một chuyện cười!” Khanh khách khanh khách, vừa nói Nhiếp Nguyệt vừa tự cười một mình, sóng mắt lưu chuyển, là quyến rũ động lòng người.
“Tránh ra!” Tiềm Ảnh lạnh lùng nói.
“Có thể có thể, nhưng chúng ta mới vừa nhận được tin tức, nói rằng tiểu Thánh nữ được cứu đi? Không biết Thánh nữ nhìn thấy không? Sau đó có ý kiến gì không?” Khóe miệng Nhiếp Nguyệt cong lên, mắt lạnh nhìn Tiềm Ảnh, trong lòng tự nghĩ nàng ta rốt cuộc có bị thương không. Nếu quả thật bị thương, ha ha, thứ nhất có thể xử nàng ta, thứ hai có lý do ăn nói với Ma Tông. Hiện tại chưa phát hiện tung tích của tiểu Thánh nữ, đoán chừng là bị nàng ta dùng kết giới dấu đi, chỉ cần nàng ta chết, tiểu Thánh nữ sẽ hiện thân, chỉ cần tìm được tiểu Thánh nữ, cái chết của nàng ta không thành vấn đề, Tông chủ chắc chắn cũng sẽ không trách tội mình. Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Nhiếp Nguyệt  liền híp lại, phát ra ánh sáng lạnh khiếp người.
Giờ phút này ý định của Nhiếp Nguyệt  Tiềm Ảnh cũng hiểu, không thể để lộ mình bị thương, nhất định phải hù dọa nàng ta, lập tức đứng thẳng, quanh thân tản mát ra hơi thở lãnh ngạo, “Ta đi ra ngoài là ý tứ của Tông chủ, cần loại người như ngươi bẩm báo sao?”
“Dạ dạ! Dĩ nhiên không cần!” Trong mắt Nhiếp Nguyệt chợt lóe lên âm u, vẫn ghen ghét còn có một nữ nhân đè ở trên đầu mình, lại không tìm được cơ hội, giờ phút này nàng ta lại lấy Tông chủ uy hiếp.
Nhiếp Nguyệt càng thêm phẫn hận, cúi đầu nhãn châu xoay động, ngẩng đầu  trong nháy mắt lại phát hiện trước mặt đã biến đổi, là hoa dưới trăng còn có người đó, hắn! Lập tức liền hiểu chẳng qua là ảo cảnh, bởi vì hắn tuyệt đối không phải là bộ dáng này. Thánh nữ vẫn còn có thực lực duy trì ảo cảnh như vậy?
Nhiếp Nguyệt lập tức hoảng sợ, cất giọng nói, “Thánh nữ cần gì đem ảo cảnh trêu đùa ta chứ?” Mặc dù ảo cảnh này cực đẹp, là hoa trong mộng, mộng trong lòng, nhưng nàng lại biết rõ, tất cả đều là giả dối, bởi vì, hắn không thể nào, vĩnh viễn cũng không thể, dịu dàng cười với mình như vậy, vĩnh viễn cũng không thể!
Những ảo cảnh biến mất sau khi Nhiếp Nguyệt nói xong. Mặc dù Nhiếp Nguyệt hiểu những đó là ảo cảnh nhưng vẫn có một tia không đành lòng, lập tức giữa hai lông mày đã không còn nhiều sát khí nữa, “Năng lực tạo ra kết giới ảo cảnh của Thánh nữ thật là càng ngày càng mạnh! Nhiếp Nguyệt cũng không trì hoãn việc của Thánh nữ, cáo từ!” Nói xong uyển chuyển như một con hồ điệp nhẹ nhàng bay đi, biến mất ở trong màn đêm.
Thánh nữ Tiềm Ảnh vận khởi một tia chân khí cuối cùng bay chưa được bao xa liền rơi xuống, giống như một con chim gẫy cánh, rơi xuống trên mặt đất, tia máu từ khóe miệng rỉ ra, lại thấy nàng cũng không quan tâm đến bản thân, chỉ là lên tiếng hỏi thăm, “Phỉ Phỉ, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Nói xong nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy trong lòng nàng có một tiểu động vật giống như con mèo, cũng giống như phỉ phỉ có thể làm cho người ta có cuộc sống ngọt ngào trong ảo cảnh mà lần trước nhóm Bạch Ly gặp được. Chỉ là thân thể con này đã chết, hiện tại một ít linh thức cư ngụ bên trong lòng Tiềm Ảnh, giờ phút này thân thể trong suốt càng lộ vẻ mờ nhạt, giống như không cẩn thận sẽ tan mất.
“Phỉ Phỉ, ngươi thế nào?” Ảo cảnh vừa rồi sợ là hao phí tất cả tinh lực của nó, có thể vì lý do này nên mới như vậy hay không? Không được, nó làm bạn bên cạnh mình nhiều năm, đã sớm giống như người thân, nếu như không phải là nó, chỉ sợ khi còn bé Thánh nữ ở Ma Tông bị hành hạ mà chết.
“Phỉ Phỉ......”
“Đừng lo lắng, ta không sao!” Một thanh âm suy nhược vang lên, “Đừng lo lắng, ta không sao......”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.