Chương trước
Chương sau
Tình hình hai bên số người thương vong đã giảm thiểu là điều Nhiếp Nguyệt không muốn thấy, lông mày dựng lên, trên tay vẫn dao động không ngừng, môi đỏ mọng đã mở ra, cùng âm thanh chuông nhẹ cất giọng hát lên, thanh âm đầu tiên là nho nhỏ, thấp đủ giống như đoạn khí, lại đột nhiên cất cao, xông thẳng đến phía chân trời, mắt thấy những đệ tử kia từng người một ánh mắt đỏ như máu, nghiêng đầu liền hướng các sư huynh đồng môn chém tới.
Tần Ca thầm nghĩ không tốt, trước mắt mình có thể cùng Ma Tông chống lại chẳng qua là bởi vì pháp bảo trong tay, mà kia cũng là Ma nhân chuyên tu đạo, chỉ đành phải tiếp tục tăng chân khí để tinh lọc ma âm, đã đến tình trạng thể lực tiêu hao, khóe miệng cũng bắt đầu có tia máu rỉ ra.
Mắt thấy tu chân đại phái ngàn năm này sẽ khó giữ được, Huyền Mặc suy yếu trên mặt đất đột nhiên nâng đầu rắn lên, đôi mắt bảo thạch chợt mở ra phát ra tinh quang khiếp người, mà Huyễn Hồng thấy thế càng thêm hưng phấn. Hai Linh Thú vốn là thủ hộ Linh Thú ở phái Thiệu Hoa, giờ phút này bay lên trời, chỉ thấy đuôi dài của Huyền Mặc vung lên, mấy giáo đồ Ma Tông liền bị quật bay ra ngoài đụng vào trên núi đá nháy mắt liền mất mạng, mọi người thấy Linh Thú phát uy, cũng đều dâng lên ý chí chiến đấu.
Thực lực cường hãn của Linh Thú thủ hộ mọi người đều biết, trước kia mỗi lần tập kích đều là bọn chúng phát uy tiêu diệt địch nhân, khiến cho Thiệu Hoa trước kia  cũng không có tổn thất gì  đến nỗi càng về sau đã không có tà phái yêu ma dám can đảm khiêu chiến uy nghiêm của Thiệu Hoa. Hôm nay thấy bọn chúng bắt đầu hành động, trên mặt mọi người đều là vui mừng, Thiệu Hoa được cứu rồi.
Huyễn Hồng càng thêm thông minh, trực tiếp phun ngọn lửa hồng từ miệng đánh tới Nhiếp Nguyệt. Nhiếp Nguyệt không có thời gian phòng bị bị một kích trên người dấy lên ngọn lửa phải lăn một vòng ngay tại chỗ, hết sức chật vật."Thánh nữ!" Nhiếp Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói.
Mà bên kia Thánh nữ Tiềm Ảnh không chút nào chú ý thế cục trong sân, chẳng qua là mở một cái kết giới nho nhỏ  đem mình và Mộc Bạch Ly hộ ở bên trong.
"Nương!" Mộc Bạch Ly bị ngất thoáng chốc  mở mắt ra, "Trên người thật là đau!" Tiềm Ảnh vươn tay ôn nhu vuốt ve gương mặt Bạch Ly, "Ngoan, sẽ tốt!"
"Nương, tại sao hôm nay người biến thành cái bộ dáng này, màu Thất Thải Lăng tại sao lại thay đổi?" Mộc Bạch Ly nhìn  mẫu thân cảm thấy có một tia  xa lạ.
Tiềm Ảnh lập tức giật mình, trên mặt tràn đầy ưu sầu, nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống, ấm áp  nhỏ xuống trên mặt Mộc Bạch Ly. Mộc Bạch Ly luống cuống, "Nương, người như thế này rất trẻ tuổi rất đẹp a, con cũng thiếu chút nữa không nhận ra rồi!"
"Nương thật xin lỗi con!" Nói xong nước mắt càng giống như hạt châu đứt dây.
"Nương, người đừng khóc a, con không sao, nương xem trên người con vẫn rất tốt!" Mộc Bạch Ly càng thêm hốt hoảng vừa nói vừa khoa tay múa chân đau đến hấp khí một tiếng rồi lại cắn răng chịu đựng, "Là con không tốt, nương đừng lo lắng, con thật không có chuyện gì!" Nói xong còn muốn đứng lên nhảy hai cái, bị Tiềm Ảnh đè lại.
"Hài tử kia nương an trí tại hậu viện trong mật thất, tự con đi tìm hắn biết không, nếu hắn là Linh Thú của con cũng sẽ không phản bội con, vĩnh viễn ở bên cạnh con, bảo vệ con!"
"Ách!" Mộc Bạch Ly không cho là đúng nghiêng cái đầu nho nhỏ.
"Nương thật xin lỗi con cùng với cha con!" Dứt lời nhẹ nhàng Mộc Bạch Ly ôm thân thể không ngừng run rẩy, cho đến khi một thanh âm kêu lên, thánh nữ!
Thánh nữ là ai? Bên ngoài thật ồn ào, nhưng tại sao cái gì cũng không nhìn thấy? Lại thấy nương ôm mình vung tay lên, hoàn cảnh chung quanh thoáng chốc thay đổi, vừa nhìn thấy bên ngoài, khắp nơi là cánh tay bị chặt đứt, thật thê thảm, Mộc Bạch Ly đang muốn rúc vào trong ngực mẫu thân lại phát hiện mẫu thân đã bỏ lại mình đi xa, "Nương!" 
Mặc dù Bạch Ly chỉ có bảy tuổi, giờ phút này cũng có chút dự cảm xấu rồi, trong lòng hoang mang kịch liệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, theo tầm mắt  thấy sư huynh sư môn cùng một đám hắc y nhân chiến thành một đoàn, khắp nơi một kiếm đi xuống chính là một người ngã xuống, "A! Cửu sư huynh!" Bạch Ly thấy một người áo đen từ phía sau lưng một đâm kiếm xuyên qua  thân thể cửu sư huynh, nước mắt nhất thời không khống chế được chảy ra, rất nhiều người quen cũng......
Tầm mắt lại di chuyển, giữa không trung cái người cả người máu tươi lảo đảo rơi  kia là, "Trời ạ, là phụ thân! Cánh tay trái của phụ thân!" Mộc Bạch Ly hoảng sợ nhìn hướng kia, "Phụ thân, cẩn thận! Nương, nhanh đi cứu phụ thân" dứt lời đứng lên rút ra đoản kiếm vọt tới vậy mà trước mặt giống như có một bình phong vô hình tách mình với bên ngoài, thế nào cũng không ra ngoài được. 
Bên này vừa mới rống hét Mộc Hoài Phong đã từ không trung ngã xuống, tâm Mộc Bạch Ly  cũng thót lên tới cổ họng, mắt thấy nương của mình đưa lưng về phía mình đứng ở nơi đó không nhúc nhích, "Nương, nhanh đi cứu phụ thân a!" Vừa lúc đó Linh Thú Huyền Mặc vọt tới tiếp được thân thể Mộc Hoài Phong, mới khiến cho tâm Bạch Ly khẩn trương cũng theo đó bớt đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Thánh nữ, không phải ngươi nói hôm nay Linh Thú tuyệt không có lực chiến đấu, giờ phút này tại sao có thể như vậy!" Lúc này Huyễn Hồng công kích đến Nhiếp Nguyệt làm bị thương không nhẹ, giờ phút này vừa cùng với Liệp Nhật, Trích Tinh cùng nhau chống lại Huyễn Hồng, vừa chất vấn Tiềm Ảnh.
Thánh nữ là ai? Bọn họ là người xấu Ma Tông sao? Bạch Ly nghĩ sử dụng kiếm mãnh liệt chém trước mắt, hi vọng có thể phá vỡ tấm màng ngăn trở trước mắt không cách nào nhìn thấy, đi xem thương thế của phụ thân.
"Ta cũng không biết!"
Thanh âm này làm cho động tác trên tay Bạch Ly chợt dừng lại, là thanh âm của nương, nhìn bên kia, chỉ thấy mẫu thân đứng cùng đám hắc y nhân, chẳng lẽ?
"Nương, người tới đây a,  tới đây!" Mộc Bạch Ly lo lắng hô.
"Nương? Hừ, nương ngươi là ta thánh nữ Ma Tông, dĩ nhiên phải đứng ở bên này cùng chúng ta!" Nhiếp Nguyệt bị Huyễn Hồng công kích liên tiếp lui về phía sau mấy bước,  ngoài miệng vẫn cứ nói!
Tiềm Ảnh lúc này liếc mắt nhìn thế cục trong sân, giáo đồ Ma Tông đã chết thương hơn phân nửa, mà bên ba Ma tướng trừ Trích Tinh thoạt nhìn không bị thương tích gì còn lại hai người cũng là người bị thương nặng. Liệp Nhật càng thêm cuồng bạo sau đó kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, mà đệ tử Thiệu Hoa bên này cũng không chết thì bị thương. Sáu trưởng lão đều bị thương nặng, mà Chưởng môn Mộc Hoài Phong lại hôn mê bất tỉnh, đã bị thương nặng, thời gian rất lâu cũng không thể khôi phục, nhưng hai Linh Thú vẫn là trạng thái khỏe mạnh, đặc biệt là Huyễn Hồng lấy một địch ba còn chiếm  ưu thế tuyệt đối, làm Ma Tông rơi vào tình thế bất lợi, nhìn Mộc Bạch Ly cùng Mộc Hoài Phong một cái, nàng lấy lại tinh thần, vung tay lên, quả quyết  quyết định, "Rút lui"
Bọn Nhiếp Nguyệt liếc mắt nhìn, cũng hiểu rõ, quả quyết  thối lui khỏi vòng chiến, trong lúc nhất thời trong không khí tản mát ra làn sương đen, chờ ánh mắt mọi người mở ra lần nữa, giáo đồ Ma Tông đã đi mất bóng dáng, ngay cả hướng rút lui cũng không thấy, giờ phút này phái Thiệu Hoa cũng không còn sức lực đuổi theo.
Bạch Ly lúc này cũng vọt ra khỏi kết giời lảo đảo chạy đến chỗ  Mộc Hoài Phong, nước mắt to tròn  rơi xuống,  khóc sướt mướt."Phụ thân,  nương......" Thút thít đến nỗi gần như không thở được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.