Chương trước
Chương sau
Vân Hiểu Nguyệt sống bên ngoài “Thúy Vi Cư” còn ở bên trong viện có nữ quyến, cách phòng ngủ Thẩm Mặc chẳng xa, mà Thẩm Lan Hinh hiện đang ở “Lan Uyển”, trùng hợp cùng Vân Hiểu Nguyệt ở “Thúy Vi Cư” là một tường ngăn cách, nhưng Vân Hiểu Nguyệt cũng không biết, cho nên đành phải giống như đang du lãm cảnh sắc trong phủ, kỳ thực toàn thân đã tụ tập nổi lên công lực, như làn khói nhẹ nhàng, theo sát hai tỳ nữ phía trước.

Vào lúc này đúng là sau giữa trưa, đại bộ phận tỳ nữ đều ở trong phòng hầu hạ các chủ tử chợp mắt một chút, không trực ban, nàng cũng ru rú ở trong phòng nhỏ ngủ bù, cơ hồ không có người nào, cho nên không ai thấy, kỳ thực nếu tính thấy, Vân Hiểu Nguyệt tốc độ nhanh như vậy, phỏng chừng cũng trở thành một trận gió thôi!

Theo đuôi hai nha đầu Tiểu Thúy cùng Tiểu Hoàn, rất nhanh đi tới tường ngoài “Lan Uyển”.

Vân Hiểu Nguyệt vừa đề khí nhảy lên cây cao, đang lúc đó, nhìn Tiểu Thúy cùng Tiểu Hoàn đi vào chính sảnh, liền cẩn thận tránh khỏi thị vệ, nhảy vào trong viện, ẩn núp nghe trộm có mùi giống như hương khuê dưới cửa sổ qua.

“Tiểu thư, những thuốc này có thể uống ba ngày, thoa ngoài da, uống thuốc, cái này nô tì đi sắc thuốc đây, được chứ?”

“Uh, Tiểu Hoàn, cẩn thận một chút, đừng làm cho người thấy, Tiểu Thúy, ngươi giúp ta đổi thuốc cho hắn đi!”

Một thanh âm mềm mại thanh thúy phân phó.

“Tiểu thư, hãy để cho nô tì làm đi, nếu vị công tử kia đột nhiên tỉnh thấy tiểu thư như vậy, đối với danh tiết tiểu thư không tốt!”

Trong phòng nha hoàn gọi là Tiểu Thúy đó hiển nhiên rất được cưng chìu, cho nên nhảy vào khuyên nhủ.

“Tiểu Thúy, ngươi biết, từ lúc cứu vị công tử này, ta… Tiểu Thúy, ta tin tưởng trực giác của mình, nếu vị công tử này tỉnh, quả quyết sẽ không xem nhẹ ta, ngươi không cần khuyên ta, mấy ngày nay ngươi khuyên còn không thiếu sao? Lòng ta đã quyết, mấy ngày nữa chờ hắn tỉnh, ta muốn tìm một cơ hội nói cho đại ca, ta thích vị công tử này, muốn hủy mối hôn sự của Tưởng gia kia!”

Trong phòng, Thẩm Lan Hinh nói chắc như đinh đóng cột, Vân Hiểu Nguyệt nghe kinh hãi không thôi, nếu bên trong nằm đích thực là Tần Ngạo, nàng không phải mạc danh kỳ diệu089 thêm một cái tình địch sao, con mẹ nó!

“Trời ạ, tiểu thư, trăm triệu không thể! Chúng ta ngay cả vị công tử này gọi là gì, ở nơi nào, vì sao bị thương cũng không biết, vạn nhất nếu là hắn hái hoa tặc, hoặc là cái người tội ác tày trời gì đó thì làm sao bây giờ? Tiểu thư a, người cũng không nên nhất thời xúc động đã làm sai chuyện nha, Tưởng công tử tuy rằng bộ dạng không có hơn vị công tử tuấn tú này, nhưng mà Tưởng công tử đối với người là toàn tâm toàn ý, ngay cả tiểu thiếp, nha đầu thông phòng cũng chưa từng thu, hôn nhân tốt như vậy, người còn có cái gì không hài lòng?

Tiểu thư, Tiểu Thúy cùng người cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, cho nên hôm nay cả gan ngăn cản tiểu thư làm chuyện điên rồ này, tiểu thư, chuyện này, người ngàn vạn hãy nghĩ kỹ rồi mới làm, tỷ nhỏ của ta, được không hả?”

Tiểu Thúy vừa nghe, sợ tới mức quỳ trên mặt đất khuyên lại nói tiếp.

“Ngươi… Tiểu Thúy, ta biết Tưởng Quân đối với ta là chân tâm thật ý, nhưng mà ta thật sự không thích hắn, nhưng thật ra vị công tử này, ta lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền động tâm, Tiểu Thúy, ta biết cái gì mới là ta muốn, ngươi yên tâm, chờ hắn tỉnh, ta sẽ biết rõ ràng tất cả sự việc mới đi báo đại ca, đứng lên đi!”

Trong phòng trầm mặc một lát, Thẩm Lan Hinh đè nén tức giận xuống, hồi đáp.

“Nhưng … Hazz, tiểu thư, trước tiên chúng ta đổi thuốc cho vị công tử này đi!”

Tiểu Thúy thở dài một hơi, lại tuyên cáo khuyên bảo thất bại.

Vân Hiểu Nguyệt nghe hai người nói chuyện bên trong, đối với vị Thẩm Lan Hinh dũng cảm theo đuổi hạnh phúc bản thân này nhưng thật ra tràn đầy hảo cảm, dù sao ở nơi này vẫn như cũ là nam quyền, có thể có kiên trì như vậy, thật sự là đáng quý đây!

Vân Hiểu Nguyệt hạ quyết tâm, nếu bên trong nằm không phải Tần Ngạo, nàng nhất định toàn lực duy trì, nhưng nếu là Tần Ngạo, hắc hắc, vậy thì thật xin lỗi!

Nghe thấy hai người đi vào nội thất, Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận đẩy cửa gỗ ra, lặng yên không một tiếng động nhảy đi vào, bước nhanh đi đến bên ngoài nội thất, nhẹ nhàng vén cửa màn lên, thân chợt lóe đi vào.

Khuê phòng, quả nhiên là rất thơm, mang theo hương thơm vị son phấn, đối diện với cửa đó giường gỗ lớn treo màn lụa hồng nhạt khắc hoa đại, một người nữ tữ ngồi mặc quần áo lụa mỏng thanh xuân màu hồng hoa cánh sen, từ mặt bên nhìn lại, lông mi thật dài, da thịt tuyết trắng, cái mũi kiều kiều, mặt bên hoàn mỹ, quả thật là đại mỹ nhân, vị này nhất định chính là Thẩm Lan Hinh.

Mà ở bên cạnh nha hoàn đứng mặc sắc phục lam, trên đầu người nha hoàn búi tóc nữ hài, phỏng chừng chính là Tiểu Thúy.

Lúc này hai nữ tử, Tiểu Thúy khom người động tác đặt trên người nam tử nằm ở trên giường, bởi vì hai người che mất, cho nên Vân Hiểu Nguyệt cứ thế nhìn không ra khuôn mặt nam tử nằm trên giường kia, cấp thật, mắt đẹp ở trong nhà vừa chuyển, nhẹ nhàng nhảy, nhảy lên xà ngang phía trên nóc nhà, cúi đầu vừa thấy, nhất thời ngây người, mừng như điên nhanh chóng tràn đầy mỗi một tế bào toàn thân của nàng, vui sướng khổng lồ làm cho nàng nhịn không được nước mắt lưng tròng, một câu nói cũng nói không nên lời, bởi vì nam tử xinh đẹp sắc mặt tái nhợt nằm trên giường đó, rõ ràng chính là Tần Ngạo a!

‘Lưu Vân, Lưu Vân, chàng quả thật không có chết, thật tốt quá, thật sự là quá tốt! Lưu Vân, ta rốt cuộc tìm được chàng, lúc này đây, ta sẽ không đẩy chàng đi nữa, Lưu Vân, Lưu Vân…’

Kích động nước mắt tận tình ở trên mặt chảy xuôi, hai mắt Vân Hiểu Nguyệt đẫm lệ mông lung trơ mắt nhìn Tiểu Thúy đem băng gạc tầng tầng trên người hắn cởi bỏ, miệng vết thương dữ tợn vĩ đại từ ngực kéo dài qua, còn sưng lên thật cao, máu loãng phiếm nhè nhẹ, nơi khác cũng hiện đầy vết cắt lớn lớn nhỏ nhỏ, vết cào, sưng đỏ, đều đã qua lâu như vậy, còn cơ hồ nhìn không thấy một khối thịt hoàn hảo, có thể thấy được lúc trước bị thương thực nghiêm trọng như vậy!

‘Trời, Lưu Vân, chàng thế nào đem chính mình bị thương thảm như vậy, hu hu… Lưu Vân, thực xin lỗi, là lỗi của ta, chàng đã chịu khổ rồi, thực xin lỗi…’

Vân Hiểu Nguyệt cũng không nhịn được nữa, tay kéo khắn gấm trên mặt xuống, loạn xạ đem nước mắt bản thân trên mặt chà lau sạch sẽ, mũi chân nhẹ chút, nhảy tới chính giữa phòng, nghẹn ngào nói:

“Cảm ơn hai vị cô nương chiếu cố hắn, chuyện bôi thuốc cùng chiếu cố cho hắn, để cho ta tới đi!”

Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên phát ra tiếng, dọa cho hai nữ tử nhảy dựng lên, hai người kinh hãi xoay người, nhìn thấy tuy rằng ánh mắt hồng hồng, nhưng Vân Hiểu Nguyệt vẫn như cũ là mỹ không giống phàm nhân, ngẩn ngơ một lát, mới giựt mình kinh hãi nói:

“Ngươi… Ngươi là ai?”

“Trầm cô nương, ta là môn chủ ‘Tiêu Dao môn’ Lý Tiêu Dao, vị công tử nằm trên giường này, là hộ pháp Lưu Vân của ‘Tiêu Dao môn’ ta, bởi vì kẻ gian hãm hại, ta cùng hắn rớt xuống vách núi đen, Lưu Vân vì cứu ta mà rơi xuống vào trong dòng sông, ta tìm hắn đã lâu rồi, hôm nay rốt cuộc tìm được hắn, Trầm cô nương, Tiểu Thúy, cám ơn nhị vị đối với Lưu Vân cẩn thận chăm sóc thế, cám ơn!”

Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt đối với hai nàng cuối đầu một cái thật sâu, hẳn là thật tâm cảm tạ, nếu không có vị Thẩm Lan Hinh này cứu giúp, có lẽ nàng thật sự sẽ không thấy được Lưu Vân, khom mình này, nên cúi!

“Ngươi chính là nữ tử mà đại ca mang về sao?”

Thẩm Lan Hinh khôi phục trấn định, kinh ngạc hỏi.

“Ừ, chính là ta!”

“Oa… Tỷ tỷ thật sự là xinh đẹp nha, giống như tiên nữ vậy, tỷ tỷ, hắn là hộ pháp ‘Tiêu Dao môn’ các người à, Lưu Vân, thật sự là tên dễ nghe, tỷ tỷ không cần cám ơn ta, tiểu muội chính là cử thủ chi lao090 thôi, có thể cứu hắn, muội muội trong lòng cao hứng thật sự, hiện tại biết hắn là thủ hạ tỷ tỷ, ta an tâm.

Tỷ tỷ, Lưu Vân thương tổn cực kỳ nghiêm trọng, khoảng thời gian trước luôn luôn sốt cao không lùi, hơi kém tí nữa phải chết, hiện tại thật vất vả mới có chút chuyển biến tốt đẹp, nếu là người của tỷ tỷ, liền nhất định là người tốt, không bằng… để cho hắn ở chỗ này chữa thương đi, được không?”

Thẩm Lan Hinh lập tức đứng lên, lôi kéo tay Vân Hiểu Nguyệt kích động nói, nói càng về sau mặt càng ngày càng hồng, đầu cũng càng cúi càng thấp, tiểu nữ nhi kiều thái mở ra không thể nghi ngờ, rất là xinh đẹp.

Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt hiểu ý tứ của Thẩm Lan Hinh, hiện tại nàng đã biết Vân Hiểu Nguyệt bịa đặt xuất thân của Tần Ngạo, nhất định là quyết tâm muốn cùng Tần Ngạo ở cùng một chỗ, nhưng mà Tần Ngạo lại là nam nhân của nàng, làm sao có thể tặng cho nàng đây?

‘Cho nên muội muội, thật sự xin lỗi, ta có thể dùng phương thức khác mà cảm tạ ngươi, nhưng người này, ta không thể cho ngươi!’

Điềm điềm cười, Vân Hiểu Nguyệt vỗ vỗ tay Thẩm Lan Hinh, mỉm cười nói:

“Lan Hinh à, Lưu Vân là một nam tử, lúc trước ở tại trong phòng muội, đã là rất không thỏa đáng, hiện nay ta chủ tử người này đã tìm được hắn, vậy thì càng không có khả năng để hắn ở chỗ này được?

Như vậy đi, ta dẫn hắn đến sống tại ‘Thúy Vi Cư’ của ta để chữa thương, chỗ đó còn có bốn hộ pháp khác của ta nữa, bọn họ nội lực thâm hậu, y thuật cao siêu, Lưu Vân sẽ nhanh tốt hơn, nếu muội lo lắng, có thể mỗi ngày tới thăm một chút, ở lại chỗ này mà nói, ta trăm triệu không thể cho phép, nếu đại ca muội mà biết, cũng nhất định sẽ rất tức giận, muội cứ nói xem?

Ta thấy, không bằng ta vụng trộm mang đi hắn, sau đó tìm lý do qua loa tắc trách đi qua, tuyệt không tổn hại danh tiết của muội. Muội xem coi thế nào?”

“Nhưng mà…”

Thẩm Lan Hinh lưu luyến không rời nhìn thoáng qua Tần Ngạo còn đang hôn mê trên giường, cắn cắn môi, ra vẻ đấu tranh thật lâu, gật đầu bất đắc dĩ.

“Lan Hinh, cám ơn muội!”

Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ trong lòng, cảm kích mỉm cười, vội vàng đi đến bên giường, mềm nhẹ kéo chăn gấm qua che đậy Tần Ngạo trần trụi, trên thân vô cùng thê thảm, trong lúc vô ý ngón tay đụng tới da thịt lãnh lẽo của hắn, cảm giác được hơi thở yếu ớt của hắn, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt đau xót, nước mắt xém tí tràn mi mà ra.

Hít một hơi sâu, bức nước mắt về, đè nén tràn đầy đau lòng xuống, cẩn thận đem Tần Ngạo ôm vào trong ngực đã gầy đến cơ hồ là da bọc xương, nàng hướng nhìn hai người gật gật đầu, cảm kích cười, Vân Hiểu Nguyệt đi ra nội thất, bước chân nhẹ chút, theo cửa sổ mà bay ra, vừa đề khí bay đến trên ngọn cây, hướng “Thúy Vi Cư” bay nhanh mà đi!

Vừa vặn hiện tại không có gì người, cho nên Vân Hiểu Nguyệt cơ hồ là toàn lực thi triển, trong chốc lát, liền đi tới “Thúy Vi Cư”.

Nếu Tần Ngạo đã tìm được, sớm muộn gì cũng bị Thẩm Mặc biết, cho nên Vân Hiểu Nguyệt không có đi cửa sổ, mà là nhảy xuống ngọn cây, từ đại môn tiến vào.

Mấy người thị nữ đang đứng ở trong chính sảnh lau chùi cái bàn, thấy Vân Hiểu Nguyệt lại ôm một đại nam nhân, cái khăn che mặt cũng không thấy, gương mặt đó tuyệt mỹ như vậy, đều ngây dại.

Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, hướng các nàng gật gật đầu, trực tiếp đi lên lầu phòng ngủ của nàng, về phần mấy người thị nữ đó có thể báo cáo cho Thẩm Mặc hay không nàng không muốn quản, hiện tại trong lòng nàng chuyện duy nhất muốn làm, chính là chữa thương cho Tần Ngạo, muốn hắn mau chóng tỉnh lại!

089: chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra

090: một cái nhấc tay
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.