Câu Hồn trong tay nàng hô hấp mỏng manh, lòng Vân Hiểu Nguyệt nóng như lửa đốt, nhanh như gió lao ra khỏi mật đạo, nhảy ra thần điện, hướng Hoa cung mà đi.
Vừa bay ra khỏi rừng rậm, đã nhìn thấy một đoàn Ngự Lâm quân sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, đem thần điện chặt chẽ bảo vệ. Bên cạnh không chỉ có Diệp, Viễn cùng Bằng Triển, liền ngay cả Chu Tước Hoàng cùng Hoàng Hậu đã ở đấy.
Mọi người nhìn thấy thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt, sắc mặt đầy đều vui mừng, sau đó thấy thần sắc nàng vô cùng lo lắng cùng trong tay ôm người, quá sợ hãi, mặt Hoàng Hậu càng cười càng tái nhợt, lung lay sắp đổ, hiển nhiên nghĩ đó là Chu Lân!
“Hoàng Thượng, Thái Tử đã hoàn toàn hồi phục, lát sau sẽ ra tới, Câu Hồn bị trọng thương, Hiểu Nguyệt đi trước chữa thương cho hắn, những chuyện khác lát sau lại nói, Diệp, các chàng mau chút theo kịp!”
Vừa bay trên đầu Ngự Lâm quân mà đi, Vân Hiểu Nguyệt vừa vận khí nói.
Ba người Bạch Diệp thần sắc đại biến, vội vàng đi theo.
Vọt vào phòng ngủ, cẩn thận đem Câu Hồn đặt ở trên giường, Vân Hiểu Nguyệt rút tay về để vận chuyển chân khí, đem quần áo trên người hắn cởi đi, lộ ra phía sau lưng thê thảm.
Trên da thịt tuyết trắng hiện đầy vết ứ đọng to xanh xanh tím tím, sưng lên, cơ hồ không có một khối thịt lành lặn, nhìn thấy ghê người. Vết thương nghiêm trọng kia, làm cho Vân Hiểu Nguyệt hít một hơi khí lạnh, hốc mắt nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097882/quyen-2-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.