3 ngày thoáng một cái đã qua, ba ngày nay, chỗ nào Vân Hiểu Nguyệt cũng không có đi, lại đứng ở phủ Tướng quân cùng Bảo Bảo cùng nhóm người yêu của nàng, xuân hàng đêm, hạnh phúc khôn cùng!
Bởi vì Bạch Bằng Triển là Tịnh Kiên Vương, quan hàm rất lớn, cho nên sân phủ Tướng quân tốt nhất bị bọn họ “Chiếm lấy”, Vân Hiểu Nguyệt căn bản không lo lắng bị người nghe được. Bảo Bảo ngủ thật sự ngon giấc, cho nên nghe không được thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập này.
Nhưng Phong Tuyệt lại làm một ám vệ, cần phải làm chuyện nên làm, mỗi đêm từ một nơi bí mật gần đó bảo hộ nàng, mỗi lần cùng bọn Viễn hoan ái, Vân Hiểu Nguyệt tổng có thể nghe được Phong Tuyệt đè nén tiếng hít thở hỗn loạn, biết trước lúc nàng ngủ say, đều là như thế, thế mà sáng ngày hôm sau, nhất định cả người hắn đều là sương sớm, trong sân lúc nào cũng đứng thành cây si, bộ dạng tiêu điều kia, làm cho người ta nhìn thật sự là không đành lòng.
Nhưng vô luận Vân Hiểu Nguyệt khuyên như thế nào, hắn cứ kiên trì muốn canh chừng, chỉ sợ nơi này lại không an toàn, buổi tối hắn cũng không chịu đi nghỉ ngơi, mà thời điểm ban ngày, thời gian hắn nghỉ ngơi luôn rất ngắn liền đứng dậy tiếp tục cùng với nàng, vô tình hay cố ý, Vân Hiểu Nguyệt tổng có thể thấy đôi mắt hắn bi thương đuổi theo thân ảnh của nàng, làm cho không người nào có thể bỏ qua.
Nhưng chỉ cần ánh mắt Vân Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097868/quyen-2-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.