“Nguyệt Nhi…”
Trong mắt tràn đầy thật sâu thương tiếc, Tư Đồ Viễn bước nhanh tiến lên đem Vân Hiểu Nguyệt ôm vào trong ngực, tay phủ lên trên nàng đang lạnh lẽo, ôn nhu khẽ nói.
“Nàng có khỏe không, một mũi tên này nhiều nhất làm cho hắn chịu khổ chút thôi, không chết được đâu, đúng không?”
“Không có việc gì, ta chỉ là có chút khiếp sợ mà thôi, muốn dùng chiêu này đến tranh thủ sự thương cảm, hắn thật đúng là xem nhẹ Vân Hiểu Nguyệt ta!”
Cắn cắn môi, Vân Hiểu Nguyệt đạm mạc khẽ trả lời, lập tức đem cường cung cầm trong tay ném xuống đất, xoay người miệng cười tràn ra xinh đẹp:
“Nếu hắn nói sẽ không đến tiến công thành, như vậy chúng ta liền trở về nghỉ ngơi một chút đi, Bảo Bảo cùng Phong Tuyệt nhất định sốt ruột chờ, đi thôi!”
Nói xong, dẫn đầu hướng thành lâu đi xuống.
Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển nao nao, nhìn nhau thở dài, đi theo mà đi phía sau nàng, các tướng sĩ hai bên hoan hô nhảy nhót nhìn nàng ào ào kính nể, tự giác nhường ra một lối đi, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt cười, lập tức hướng phủ Tướng quân mà đi.
“Tỷ tỷ, vừa mới đánh giặc sao? Tỷ không sao chứ!”
Còn chưa tới cửa, Bảo Bảo lòng nóng như lửa đốt đã sớm không đợi được chạy như bay đến, ào vào trong lòng Vân Hiểu Nguyệt, ánh mắt hồng hồng hỏi.
“Tiểu ngốc tử, tỷ tỷ đương nhiên là không có chuyện gì, bữa trưa dùng qua chưa?”
Sủng nịnh cười cười, Vân Hiểu Nguyệt thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097865/quyen-2-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.