Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng, toàn lực chuyền chân khí bắt đầu áp chế độc.
Trong chốc lát, trên trán có mồ hôi rịn dày đặc chảy ra, áo trên người dường như ướt sũng. Thật lâu sau, khí độc rốt cục lại bị áp chế, tia hơi thở yếu ớt của Huyền Dạ cuối cùng cũng được bảo vệ.
“Mệt mỏi quá!”
Dùng ngân châm trấn trụ huyệt vị, Vân Hiểu Nguyệt mệt mỏi thở dài, lập tức ngồi tại chỗ tu luyện nội lực.
Trong phòng thật yên tĩnh, tất cả mọi người canh giữ ở cửa không dám lên tiếng, nhưng thật ra vì để cung cấp cho Vân Hiểu Nguyệt một nơi tu luyện tốt.
Bất quá, bên cạnh luôn có một người ngày đêm đều cần chữa trị cho nên chỉ tu luyện trong chốc lát, khi cảm giác được tinh thần khôi phục một ít, Vân Hiểu Nguyệt mở mắt.
Trên giường êm, Huyền Dạ nửa người trần trụi lẳng lặng nằm, trên da thịt phiếm vết tích đen xám, nhìn qua có chút đáng sợ.
Nhưng cái mũi cao thẳng khiêu gợi, đường cong môi mỏng duyên dáng, cằm nhọn, lông mi dài, nhìn thế nào cũng đều là một nam tử tuấn mỹ.
Trước kia Vân Hiểu Nguyệt chưa từng cẩn thận đánh giá hắn, hiện tại không còn vẻ kiêu ngạo bén nhọn bên ngoài, Huyền Dạ chân chính càng giống như một nam hài.
Mười lăm tuổi liền đã gặp phải thống khổ như thế, bảy năm, không biết hắn sống thế nào. Không trách được hắn lại thành người ương ngạnh ngoan độc, tính cách vặn vẹo như vậy. Thật đáng thương!
Nhẹ nhàng lấy tay giãn chân mày đang chau lại của hắn, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt không khỏi dâng lên một tia đồng tình.
Nhưng là Huyền Dạ, ta không phải chúa cứu thế, cho dù ngươi nói ngươi yêu ta, nhưng là ta không thương ngươi, ngay cả thích cũng không có, cho nên ta không có khả năng nhận ngươi.
Bất quá, ta sẽ cố hết sức cứu ngươi, có thể còn sống hay không, liền xem tạo hóa của ngươi!
“Người trong cung đã tới chưa?”
Thu liễm tâm thần, Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy đi tới cửa, nhẹ nhàng mà hỏi.
“Đã sớm tới, không dám quấy rầy Vân đại phu!”
“Tốt lắm, mời bọn họ vào đi!”
“Vâng!”
Rất nhanh, một đám ngự y lão nhân nối đuôi nhau mà vào, ngồi ở phòng ngoài, Vân Hiểu Nguyệt mang theo mọi người thảo luận.
Mà trong phủ Đại Hoàng Tử Bạch Diệp cùng Tư Đồ Viễn gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, tuy rằng có thị vệ không ngừng hội báo tình thế hiện tại, nhưng là không có bồi ở bên người nàng, hai người đều lo lắng vạn phần.
“Viễn, ngươi đi đi, bồi nàng, nàng lẻ loi một mình ở bên đó, hắc y cùng bạch y cũng không ở bên người nàng, ta thật sự lo lắng, ân?”
Dựa vào trên giường, Bạch Diệp lo lắng nói.
“Không được! Đại thiếu gia, Nguyệt Nhi để ta canh chừng ngươi, ta không thể để cho nàng tức giận, còn có Huyền Dạ kia, vừa nhìn thấy hắn, ta liền sẽ nghĩ tới chuyện phát sinh ở Phong Vân trại, ta sợ bản thân khống chế không được muốn làm thịt hắn!”
Tư Đồ Viễn trong mắt hiện lên tia hận ý, lạnh lùng trả lời.
“Viễn a, là cừu hận trọng yếu, hay là an nguy Nguyệt Nhi trọng yếu? Ngươi có biết hiện tại trong Hoàng thành có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nàng không?
Huyền Dạ đúng là đáng giận, nhưng là hắn hiện tại là đại diện cho Huyền Vũ quốc, cho nên chúng ta không thể để cho hắn chết ở Bạch Hổ Quốc.
Một khi đại sự không ổn, Huyền Vũ quốc đưa quân tấn công Bạch Hổ quốc chúng ta, tuy rằng Bạch Hổ quốc chúng ta không e ngại họ, nhưng là bọn họ có lý do chính đáng, không tránh được làm cho quân tâm không tốt, liền rơi vào thế hạ phong.
Nghiêm trọng hơn, một khi Huyền Vũ quốc cùng Bạch Hổ quốc khai chiến, Chu Tước quốc thì không nói làm gì, chẳng qua Tần Ngạo Thanh Long quốc dã tâm hắn luôn luôn lớn, chắc chắn đợi 2 nước chúng ta lưỡng bại câu thương hắn liền đưa quân xuôi về nam, Bạch Hổ quốc chúng ta chẳng phải gặp nguy hiểm sao?
Viễn, Huyền Dạ lần này trúng độc, chính là cảnh báo, chứng tỏ đã có người bắt đầu hành động, chẳng qua không biết mục đích của bọn họ là muốn đưa Nguyệt Nhi vào chỗ chết, hay là hướng ta khiêu khích, cho nên chúng ta trăm triệu không thể không phòng.
Nguyệt Nhi muốn cứu người, nhất định sẽ hao tổn đại lượng công lực, người thủ ở bên kia có người của Nhị đệ hay không ta không biết. Hơn nữa, trong đám người đó làm gì có ai có đủ khả năng đề phòng được cao thủ chân chính?
Viễn, hiện thời ta nằm ở trên giường không thể động, Bằng Triển giúp phụ hoàng đi ra ngoài tróc nã hung thủ, ngươi không đi, ai đi?”
Bạch Diệp nói càng về sau, ánh mắt ôn hòa trở nên sắc bén, âm điệu có chiều hướng tăng âm, hiển nhiên đã tức giận.
“Đại thiếu gia, thực xin lỗi,là ta lo lắng không chu toàn, ta lập tức đi bảo hộ Nguyệt Nhi!”
“Phụ hoàng đã rời đi, ngươi cầm lệnh bài của ta, bọn họ sẽ cho ngươi đi vào. Viễn, nhất định phải hảo hảo che chở Nguyệt Nhi, không được rời khỏi nàng, nhớ lấy!”
Bạch Diệp đưa qua một khối lớn lệnh bài cỡ bàn tay màu vàng, dặn dò.
Yên lặng nhìn bóng dáng Tư Đồ rời xa, Bạch Diệp vô cùng lo lắng than nhẹ một tiếng, ánh mắt dũ phát sâu thẳm.
Gần nửa nén hương sau, một con khoái mã từ phủ Đại Hoàng Tử bay nhanh đi ra ngoài, một đám người đang ngồi ngay ngắn cách đó không xa ánh mắt chợt loé lộ ra thần sắc mừng rỡ.
“Người chủ tử muốn rốt cục đi ra, mau mau mau, theo sau!”
“Con bà nó, làm hại lão tử ở chỗ này giữ mấy ngày mấy đêm, các huynh đệ, nhất định phải bắt lấy hắn, đi!”
“Vâng!”
Hơn mười bóng dáng như khói nhẹ, từ mấy cây đại thụ đàng xa bay lên theo đuôi khoái mã Tư Đồ Viễn mà đi.
Dọc theo đường cái bay nhanh, Tư Đồ Viễn ngồi trên ngựa lòng nóng như lửa đốt, hận bản thân không thể mọc cánh, lập tức bay đến bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt.
Hắn không phải chính khách, tự nhiên sẽ không hiểu quan hệ vi diệu trong này.
Hiện thời bị Bạch Diệp cảnh tỉnh, hắn lập tức lo lắng, nghĩ đến đều là Vân Hiểu Nguyệt, cho nên không để ý thấy bốn phía sát khí dày đặc.
Chờ lúc hắn giật mình, con ngựa chạy vội tới một đường nhỏ hẻo lánh, mà chung quanh hơn mười đạo thân ảnh đã đem hắn vây quanh.
“Ha ha… Tư Đồ Viễn, chúng ta canh giữ ở bên ngoài Phủ Hoàng Tử đã lâu rồi, ngươi cũng thật có thể trốn a, cư nhiên đến bây giờ mới ra ngoài.
Nói cho ngươi biết, chủ tử chúng ta cho mời, ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi đánh lại chúng ta sao, còn chưa buông tay chịu trói đi, bằng không, đừng trách chúng ta hạ thủ không lưu tình!”
Tên đầu lĩnh cười lạnh trả lời.
“Chủ tử của các ngươi? Bất kể là ai, muốn dẫn ta đi trước phải hỏi một chút kiếm trong tay ta, ít nói nhảm, tránh ra!”
Tư Đồ Viễn không có nhẫn nại theo chân bọn họ, lo lắng Vân Hiểu Nguyệt, không chút do dự vung kiếm, nghĩ xem có cơ hội thoát vòng vây hay không?
Nhất thời, trong ngõ nhỏ hẹp, mười mấy người vây quanh một người mà đánh nhau.
Ngõ nhỏ thật nhỏ, Tư Đồ Viễn mấy lần muốn nhảy khỏi tường vây, nhưng là bọn chúng nhiều người, cùng nhau giáp công, làm ép hắn ở trong ngõ hẻm, không cách nào trốn.
Tư Đồ Viễn không khách khí nữa mà hạ đòn sát thủ, nhiều chiêu mất mạng. Chỉ chốc lát đã ngã mấy người.
Đáng tiếc nội thương hắn chưa khỏi, bọn họ nhiều người, một nén nhang sau, trên người đã thêm mấy vết thương, bảo kiếm trong tay cũng càng ngày càng chìm!
“Ha ha… Tư Đồ Viễn, không nghĩ tới ngươi bị thương còn lợi hại như vậy, tại hạ bội phục!
Bất quá, ngươi là người chủ tử chúng ta hạ lệnh muốn bắt, vì cái mạng nhỏ của chúng ta đành phải thật xin lỗi, mọi người cùng nhau tiến lên!”
“Vâng!”
Ánh mắt, bắt đầu mờ, máu cùng nội công xói mòn làm đầu Tư Đồ Viễn càng ngày càng choáng váng, nếu không lo lắng cho Vân Hiểu Nguyệt, hắn đã sớm ngã xuống!
Nhìn bộ pháp Tư Đồ Viễn bắt đầu hỗn loạn, một đám người cao hứng không thôi, tên đầu lĩnh gật đầu, tứ phía bọc đánh tới, Tư Đồ Viễn luống cuống tay chân, sau lưng bị tập kích, liền bị bắt lại.
“Chủ tử các ngươi … Là ai, bắt ta làm gì?”
Mồm to thở phì phò, Tư Đồ Viễn lạnh lùng nhìn vài người còn dư lại, sắc mặt tái nhợt chất vấn.
“Chuyện của chủ tử sao đến phiên nô tài chúng ta mở miệng? Thật có lỗi!”
Đầu lĩnh đắc ý cười, vẫy tay một chưởng đánh đến Tư Đồ Viễn, ôm ngang hông lạnh lùng phân phó nói:
“Mang theo thi thể trên đất, lập tức đi!”
“Vâng!”
Rất nhanh, một đám người nhanh chóng biến mất tại trong hẻm nhỏ, chỉ còn lại một con ngựa ngây ngốc đứng tại chỗ phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Trên mặt đất, một khối lệnh bài kim quang lấp lánh nằm ở đàng kia, tấm lệnh bài này rõ ràng chính là lệnh bài thông hành Bạch Diệp đưa cho Tư Đồ Viễn!
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
“Ta xem, cứ như vậy đi, trừ bỏ phương pháp lấy độc trị độc, chúng ta cũng tìm không thấy biện pháp tốt hơn, không bằng liền đem ngựa chết chữa cho ngựa sống.
Nếu phương pháp này còn cứu không được Nhị Điện hạ, đó cũng là vận mệnh của hắn, các vị tiền bối, các ngươi nói đi?”
Tranh luận hai canh giờ, mọi người mỗi người một ý kiến, lại không có một biện pháp mang tính thực dụng, Vân Hiểu Nguyệt nghe xong đầu đau không dứt, mở miệng quyết định nói.
“Nhưng là… Vân công tử, này chẳng phải là quá mạo hiểm, vạn nhất Nhị Điện hạ hắn… Chúng ta đây thế nào hướng Hoàng thượng giao phó?”
Một cái lão ngự y run run rẩy rẩy nói.
“Đúng vậy…”
“Đúng vậy…”
Ai…
Đám lão già này đều là bo bo giữ mình nhân, lúc đầu có phải nàng bị điên nên kêu bọn họ tới cùng nhau bàn bạc để rồi thêm phiền thế này.
“Chuyện này … Nếu như các ngươi có biện pháp tốt hơn, các ngươi trị đi!”
Lười phải khách sáo, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
“Ách?”
Các ngự y hai mắt nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào.
“Còn không phải sao? Các ngươi nghĩ ra được phương thuốc nào có thể trị được cho Nhị điện hạ sao? Nếu đợi vài ngày, hắn không phải là chết sao? Lấy độc trị độc còn có thể có cơ hội sống.
Được rồi, cứ như vậy di, chúng ta căn cứ theo phương thuốc tìm ra độc dược tương ứng, thử xem sao! ”
Vân Hiểu Nguyệt cắn cắn môi, quyết đoán nói.
“Nhưng là…”
“Được rồi, hết thảy hậu quả ta gánh vác, bắt đầu đi!”
Vẫy vẫy tay, Vân Hiểu Nguyệt lười cùng bọn họ dài dòng nữa, đạm mạc nói.
“Ách? Được rồi!”
Một đám ngự y rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu đồng ý, thật rõ ràng, có người chịu tội thay, bọn họ yên tâm!
Nhìn một đám ngự y lại bắt đầu thảo luận, Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, đứng dậy muốn vào xem tình huống Huyền Dạ.
Đột nhiên, tim nàng không lý do lại đập thật nhanh:
Có ai xảy ra chuyện sao? Đem những người của nàng suy nghĩ lại một lần, không có ai trong lúc này gặp nguy hiểm chứ?
Có lẽ là nàng quá mệt mỏi nên thế.
Cười tự giếu, gạt đi bất an đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt bước nhanh vào bên phòng trong. Nàng phải nhanh chút giải quyết chuyện này, Bạch Diệp còn đang chờ nàng ở nhà, Tư Đồ Viễn lại chưa khỏi hẳn.
Còn có hai nữ nhân kia, nàng không có ở đó, không biết bọn họ có gây ra hoạc gì không nữa. Nàng thật sự không thể trì hoãn lâu ở nơi này được.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Phủ đệ Nhị Hoàng tử Bạch Nhật Tưởng
“Điện hạ, người của chúng ta đã đem tin tức truyền ra ngoài, không quá vài ngày, người toàn bộ Hoàng thành đều biết Đại Hoàng Tử mê luyến một nam sủng đã đến không thể tự khống chế mình, cả ngày cùng hắn cùng một chỗ, còn cố ý đâm bản thân bị thương, trốn tránh đại hôn!”
Một người thị vệ quỳ gối trên đất tại thư phòng cung kính hồi báo.
“Vậy sao? Làm rất khá, ngoại trừ chuyện này ra còn gì khác không?”
Bạch Nhật Tưởng miễn cưỡng tựa vào ghế, nhàn nhạt hỏi, miệng lộ ý cười, dần dần chuyển thành sâu sắc.
“Đúng rồi, thám tử vừa mới báo lại, chuyện là thị vệ tuỳ thân của Vân Hiểu tại phủ Đại Hoàng tử, hơn hai canh giờ trước dùng khoái mã hướng Quý Tân lâu mà đi.
Sau đó lại có một đám người đuổi theo, bộ dáng là muốn bắt hắn, thuộc hạ đã phái rất nhiều thù hạ đuổi theo, còn thuộc hạ thì ra roi thúc ngựa về báo. ”
“Hả? Có chuyện này nữa sao? Bắt thị vệ cận thân của Vân Hiểu? Thú vị, hắn là người như thế nào đây?”
Bạch Nhật Tưởng sờ sờ càm của mình, lập tức hưng trí:
“Người phái đi đã về chưa?”
“Đã trở lại! Lúc đuổi tới nơi đã không thấy người nữa, chỉ để lại một con ngựa cùng một tấm lệnh bài, thỉnh Điện hạ xem qua!”
Nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một miếng lệnh bài.
“Quả nhiên là tín vật của đại ca ta, khà khà…
Thật sự là trời cũng giúp ta!
Hảo, làm rất khá, ta sẽ thưởng lớn. Ngươi lập tức cho một tên ăn mày mang lệnh bài đưa đến Phủ Đại Hoàng Tử, phải xoá kỹ dấu vết.
Lúc này, ta xem thử đại ca kia của ta còn không xuất mã mà được sao. Nếu như hắn trọng thương vẫn muốn tới Quý Tân lâu, không phải là đã xác nhận lời đồn đãi sao?
Bạch Diệp, lúc này đây, ta xem ngươi làm sao bây giờ, khà khà…”
“Vâng, nô tài đi làm ngay!”
Thị vệ khom người lui xuống, Bạch Nhật Tưởng tựa vào ghế đệm, cười đến càng thêm vui vẻ:
“Bạch Diệp a Bạch Diệp, ngươi từ một năm trước mạc danh kỳ diệu xuất hiện, chẳng những đoạt đi vị trí Đại Hoàng tử của ta, còn vọng tưởng muốn cướp đi vị trí Thái Tử của ta.
Đừng nằm mơ!
Hừ, bày ra bộ dạng một lòng vì dân vì nước đáng ghê tởm kia cho ai xem.Dối trá, còn không phải là vì cái ghế kia sao?
Nếu không vì ngươi đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của ta, không chừng ta hiện tại đã đăng cơ, cái lão bất tử kia từ lâu đã quy thiên.
Lúc này đây đột nhiên có cơ duyên như vậy, ta nếu bỏ qua, chẳng phải là thực xin lỗi ông trời ưu ái ta sao?
Bạch Diệp, lúc này đây, ta nhất định phải chỉnh chết ngươi, về phần nam sủng xinh đẹp vô song kia … cứ từ từ, thật là hợp với khẩu vị của ta, chờ ngươi chết, ta liền thay ngươi tiếp thu, khà khà…”
Trong lúc nhất thời, tiếng cười kiêu ngạo cuồng vọng vang dội thư phòng, một đám thị nữ cùng thị vệ ở cửa nghe được, nhất tề rùng mình một cái, đứng vào càng cung kính, sợ không cẩn thận, chỗ nào đắc tội vị chủ tử hỉ nộ vô thường này, vậy thì thật là chết không có chỗ chôn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]