“Đáng chết!”
Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng, toàn lực chuyền chân khí bắt đầu áp chế độc.
Trong chốc lát, trên trán có mồ hôi rịn dày đặc chảy ra, áo trên người dường như ướt sũng. Thật lâu sau, khí độc rốt cục lại bị áp chế, tia hơi thở yếu ớt của Huyền Dạ cuối cùng cũng được bảo vệ.
“Mệt mỏi quá!”
Dùng ngân châm trấn trụ huyệt vị, Vân Hiểu Nguyệt mệt mỏi thở dài, lập tức ngồi tại chỗ tu luyện nội lực.
Trong phòng thật yên tĩnh, tất cả mọi người canh giữ ở cửa không dám lên tiếng, nhưng thật ra vì để cung cấp cho Vân Hiểu Nguyệt một nơi tu luyện tốt.
Bất quá, bên cạnh luôn có một người ngày đêm đều cần chữa trị cho nên chỉ tu luyện trong chốc lát, khi cảm giác được tinh thần khôi phục một ít, Vân Hiểu Nguyệt mở mắt.
Trên giường êm, Huyền Dạ nửa người trần trụi lẳng lặng nằm, trên da thịt phiếm vết tích đen xám, nhìn qua có chút đáng sợ.
Nhưng cái mũi cao thẳng khiêu gợi, đường cong môi mỏng duyên dáng, cằm nhọn, lông mi dài, nhìn thế nào cũng đều là một nam tử tuấn mỹ.
Trước kia Vân Hiểu Nguyệt chưa từng cẩn thận đánh giá hắn, hiện tại không còn vẻ kiêu ngạo bén nhọn bên ngoài, Huyền Dạ chân chính càng giống như một nam hài.
Mười lăm tuổi liền đã gặp phải thống khổ như thế, bảy năm, không biết hắn sống thế nào. Không trách được hắn lại thành người ương ngạnh ngoan độc, tính cách vặn vẹo như vậy. Thật đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097808/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.