“Cái gì?”
Tin tức này, giống như sấm giữa trời quan, Vân Hiểu Nguyệt mặt cười liền trắng, hai mắt biến thành màu đen, tâm đau, như điện giật nhảy ra khỏi lòng Bạch Bằng Triển, vén lên một bên áo choàng đắp lên người, cùng Bạch Bằng Triển hướng ra cửa phòng:
“Điện hạ bị thương có nặng hay không?”
“Không biết, Cẩm y vệ còn tại cửa chờ, Tướng quân người mau chút đi thôi!”
“Đi!”
Không thời gian nhiều lời, Vân Hiểu Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, lôi kéo tay Bạch Bằng Triển, vận khinh công, hướng ngoài cửa bắn đi.
“Đừng có gấp, Nguyệt Nhi, bộ dáng nàng thế này vào không được phủ hoàng tử, thay đồ đã, ân?”
Tới gần cửa, Bạch Bằng Triển một phen lôi kéo đang Vân Hiểu Nguyệt gấp gáp xông ra, tay cầm chặt nói.
“Được!”
Vội vàng đem bản thân chuẩn bị xong, hai người bước ra cửa, một hắc y nhân cung kính thi lễ:
“Tướng quân, Vân Hiểu công tử đều ở đây đúng không? Điện hạ thỉnh hắn cùng người qua phủ.”
“Là ta, hắn hiện tại như thế nào?”
Vân Hiểu Nguyệt cấp vội hỏi.
( Ụt: đang là nam tử nên không thể ” chàng – nàng ” được nhá)
“Điện hạ bị thương ở vai trái cùng chân, cũng may không bị chạm đến chổ trọng yếu, sắc trời tối mịt sợ kinh động ngự y, cho nên phái thuộc hạ đến thỉnh hai vị quá phủ, thỉnh lên ngựa!”
Nam tử không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
“Đáng chết!”
Vân Hiểu Nguyệt khẽ nguyền rủa một tiếng, bay người lên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097799/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.