Trong phòng không có ai, Tư Đồ Viễn nằm không nhúc nhích.
Nội lực của Vân Hiểu Nguyệt đã khôi phục nên nàng di chuyển không một tiếng động nên Tư Đồ Viễn không phát hiện ra được.
Nhẹ nhàng tới gần giường, Vân Hiểu Nguyệt thấy rõ hai tay của hắn quấn băng ở dưới chăn, trong lòng đau xót, thở dài ngồi xuống:
” Viễn, sao lại tự tổn thương mình như vậy? Đưa cho ta xem nào! ”
Cả người Tư Đồ Viễn cứng đờ, thật lâu khẽ thở dài:
” Thuộc hạ chỉ bị một ít vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu! ”
” Ngươi … ”
Vân Hiểu Nguyệt dừng một chút, đến gần hơn, tay cầm lấy tay Tư Đồ Viễn mở băng ra. Vừa nhìn thấy liền phát hiện trong lòng bàn tay chi chít vết thương tạo bởi đầu ngón tay sử dụng lực mà bấm vào.
Miệng vết thương đã được xử lý qua, tuy không sưng nhưng cũng không có bị nhiễm trùng. Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, nhẹ nhàng băng lại, nhàn nhạt hỏi:
” Bữa trưa cùng thuốc bổ đã dùng chưa? ”
” Ăn rồi, đa tạ chủ tử quan tâm! ”
” Ân, mấy ngày nữa ta đi Hoàng thành, ngươi nhanh khoẻ một chút, nếu không thì không có tư cách làm ám vệ của ta! ”
Vân Hiểu Nguyệt thu lại ánh mắt tràn đầy tình cảm, hạ lệnh.
” Vâng, chủ tử! ”
” Viễn, nói chuyện với chủ tử mà đưa lưng như vậy được sao? Quay người lại cho ta!”
Nghe hắn đè nén mang theo thanh âm run run mà trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097793/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.