Lúc nàng tỉnh dậy thì Câu Hồn đã rời đi. Bên cạnh nàng là hai mỹ nữ xinh xắn lanh lợi. Thấy Vân Hiểu Nguyệt mở mắt, một nha hoàn mắt to tiến lên, cười ngọt nói:
” Vân cô nương, nô tì Thanh Hà, nàng là Vũ Thu. Môn Chủ căn dặn là khi nào người tỉnh thì chúng ta hầu người dùng bữa, thay nữ trang. Hiện tại người đã dậy? ”
” Ân ”
Vân Hiểu Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, liếc các nàng một cái rồi đứng dậy xuống giường.
Rửa mặt xong, Vân Hiểu Nguyệt ngồi cạnh bàn, nàng kinh ngạc phát hiện thức ăn là ngự thiện, ngay cả dụng cụ trên bàn đều là ngự dụng. Lòng Vân Hiểu Nguyệt nao nao, không nói cái gì, nhìn hai tỳ nữ hầu hạ mình, chậm rãi ăn.
Một ngày không ăn gì, mà đầu bếp lại có tay nghề tốt không khác gì ngự trù ở Thanh Long quốc nên nàng cao hứng, ăn cũng nhiều.
Sau khi cho hai thị nữ lui ra ngoài, nàng tắm rửa rồi thay nữ y. Mặc vào bộ cẩm y, làm một kiểu tóc đơn giản, cài một cây trâm vàng xong nàng mở cửa đi ra ngoài.
Thanh Hà cũng Vũ Thu nhìn Vân Hiểu Nguyệt mặc dù không phấn son nhưng vẫn đẹp như tiên, hai nàng trợn tròn mắt, nhất thời không nói ra lời.
” Câu Hồn đâu? ”
Ánh mắt của các nàng Vân Hiểu Nguyệt đã tập thành thói quen, lạnh nhạt nhìn các nàng hỏi.
” Chuyện này … Vân cô nương, Môn Chủ ở phòng khách, nô tì dẫn đường cho người! ”
Thanh Hà vội vàng thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097788/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.