Sau khi Câu Hồn đi, đám người Bạch Bằng Triển có hút buồn bã, nhưng nhiều hơn là vui sướng vì tiểu nam hài mà mọi người thích cuối cùng cũng đã tìm được người thân. Vê sau chắc chắn người nhà sẽ hảo hảo mà bảo hộ nên sẽ không bị khổ.
Chỉ có mình Vân Hiểu Nguyệt là cảm thấy khác biệt, đối với đám cổ nhân tư duy đơn thuần này, nàng thật sự là không còn gì để nói.
Cũng may là sau vài ngày mọi người dần quên đi hắn. Vân Hiểu Nguyệt cũng bắt đầu không có việc gì làm nên lại trêu chọc Bạch soái ca.
Mỗi lần thấy hắn bất đắc dĩ xấu hổ bộ dạng hết sức khả ái làm cho lòng nàng rất là khoái trá. Chẳng qua là ở đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt lại bị phiền muộn quấn lấy.
Nàng biết, mặc dù ngoài miệng nói không để ý nhưng dù sao cũng đặt tình cảm quá nhiều cho hắn nên nàng cũng không dễ dàng gì quên sạch sẽ.
Nhưng là nàng không hề thấy có bất cứ lý do nào để tha thứ cho Tư Đồ Viễn, mà hắn cũng không đáng để nàng tha thứ!
Trong đầu lại nhớ về ánh mắt nữ tử mặc giá y đỏ thẫm khiêu khích nói:
” Ta mang hài tử của hắn, đã có một tháng, ngươi không có quyên khiến hài từ của ta chưa sinh ra đã mất đi phụ thân! ”
Bảo bảo sao? Nhớ về đoạn ký ức làm nàng đau đớn tận xương tuỷ, nàng cũng từng có một bảo bảo, đáng tiếc là nó không có phúc khí.
Tâm lại một lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097786/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.