Này, Vân Hiểu, ngươi không sao chứ? ”
Đột nhiên Vân Hiểu Nguyệt hộc máu hôn mê bất tỉnh khiến Phong Tuyệt hoảng sợ, bản năng dò xét hơi thở cùa nàng, liền thở dài nhẹ nhõm.
” Trại chủ, Nhị điện hạ chính là mất quá nhiều máu mà hôn mê, không có nguy hiểm tới tính mạng, bất quá Phí cô nương đã tắt thở! ”
Thị vệ thăm dò tình hình hổi báo.
” Không chết sao? ”
Phong Tuyệt nhàn nhạt nhìn vết kiếm bị rút ra, nhìn Huyền Dạ yếu đuối, ánh mắt sâu thăm thẳm
” Mang về trại dưỡng thương, đem nơi này xử lí sạch sẽ, phong toả tin tức, phái người dọc theo hạ đạo tìm người thị vệ kia cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. ”
” Vâng, nhưng mà Trại chủ, Phí cô nương … ”
Thị vệ nhìn 1 kiếm xuyên tim Phí Kiều Kiều, lầm bầm hỏi.
” Nàng ta sao? ”
Khoé miệng giương lên một nụ cười châm chọc cùng khinh thường
” Ta nghĩ Huyền Dạ cũng chả cho nàng ta danh phận gì, đem nàng ta an táng cùng chỗ cha mẹ xem như là ổn! ”
Nói xong ôm Vân Hiểu Nguyệt , bay lên ngựa hướng lên núi.
” Vâng ”
Thương hại nhìn thoáng qua xác chết Phí Kiều Kiều, thị vệ ôm lấy Huyền Dạ nhảy lên ngựa rời đi theo.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Lẳng lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, ánh mắt Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097773/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.