Màn trắng tung bay, tiếng khóc ai oán, càng tới gần Sắc Điệp Cung,trái tim Vân Hiểu Nguyệt càng đau dữ dội, nơi đã từng rất vui vẻ nay đã bị mộtnỗi đau thương vô bờ bao phủ, đã không còn Huyên nhi dịu dàng đáng yêu nữa rồi,trên thế giới này cuối cũng đã chẳng còn bất cứ điều gì có thể làm nàng vướng bậnnữa. Lại một lần nữa, cô độc. Không còn nề hà vướng mắc gì nữa, là lúc rời đi rồi!
“Nương nương, hu hu…” Thấy Vân Hiểu Nguyệt đi vào, thị nữ quỳ trên mặtđất khóc đều hành lễ, Vân Hiểu Nguyệt phất tay, đi thẳng đến trước quan tài.
Huyên nhi đã được thay quần áo sạch sẽ, đeo đồ trang sức trang nhãbình an ngủ bên trong, gương mặt quen thuộc ấy khiến Vân Hiểu Nguyệt đauthương, nước mắt tuôn rơi.
“Huyên nhi, muội an tâm đi thôi, những ai hại muội, tỷ tỷ đã giếtchúng chôn cùng muội, ngày mai tỷ sẽ đưa muội đến bên đại ca, ngủ yên nhé!”
Ngồi chồm hỗm trước quan tài, nỗi đau trong lòng Vân Hiểu Nguyệtkhông thể nào ức chế, giết họ đi thì sao chứ, Huyên nhi, rốt cuộc thì vẫn khôngvề được!
“Điệp nhi, đừng như vậy, Huyên nhi ở dưới suối vàng có biết, nhất địnhkhông muốn thấy nàng đau lòng đến thế, đứng lên đi, được không?” Tần Vũ sớm đãđến Sắc Điệp Cung đau lòng nhìn Vân Hiểu Nguyệt khóc mãi không dứt, nhịn khôngđược bèn khuyên bảo.
“Đúng vậy, Huyên nhi mà biết sẽ lại lải nhải!” Vân Hiểu Nguyệt gục đầuxuống, nỉ non nói.
“Nàng bệnh nặng mới khỏi, không chịu nổi sức ép như, đi nghỉ ngơichút đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097754/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.