“Công phu của Vương gia thật tuyệt! Chỉlà, người đường đường nam tử, vụng trộm lẻn vào Hậu cung như vậy, không ổn đâunhé!” Thả lỏng thân thể, miễn cưỡng tựa vào ghế, Vân Hiểu Nguyệt híp mắt nhìn hắn,lạnh lùng nói.
“Haha, Điệp nhi Hoàng tẩu đừng nên giận,làm bị thương Hoàng chất bảo bối của ta sẽ không tốt lắm đâu! Ta đến thăm nươngnương, vốn định cho nương nương một niềm bất ngờ, không ngờ ta lại phát hiện mộtbí mật vô cùng ngạc nhiên!” Tần Vũ nhảy xuống dưới, cợt nhả nói.
“Ngạc nhiên? Ta xem là kinh hãi mới đúng! Thấyngài, có cái gì mà ngạc nhiên chứ!” Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt khinh thường nói.
“Thôi được! Nhưng, thư của Trần Viễn, cótính là ngạc nhiên hay không nhỉ?” Lấy ra một phong thư, Tần Vũ cười hì hì hỏi.
“Thư của đại ca?” Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt,vui vẻ nở nụ cười: “Đưa đây!”
“Chậc chậc, đúng là tình thân huyết thốngcó khác, nhìn xem, Hoàng huynh ta tự mình đến, cũng không thấy nương nương hưngphấn như vậy!” Tần Vũ chua giọng nói.
“Sao có thể giống nhau được chứ? Xú tiểu tử,lập tức đưa thư cho ta, mặc kệ ngài đấy!” Vân Hiểu Nguyệt hờn giậnnghiêng người đoạt lấy thư, nhẹ nhàng mở ra: Điệp nhi, vi huynh công vụ quấnthân, cho nên lỡ hẹn, Điệp nhi chớ trách, vi huynh ngày khác hồi kinh, nhất địnhsẽ hầu chuyện lâu dài với Điệp nhi, mong nhớ! Huynh: Trần Viễn.
“Thật là, đại ca của ta vừa trở về đã pháira ngoài, hại ta không có thời gian trò chuyện cùng đại ca, tức chết mất!” Quyệtmiệng, Vân Hiểu Nguyệt nắm lá thư ít ỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097739/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.