“Két!” Một tiếng nhẹ, cửa bị đẩy ra, mộtnam tử cao ráo đẹp trai đang chậm rãi đi đến!
Oa, nam tử rất được nha! Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được thầm than ởtrong lòng!
Hắn có một đôi mắt sâu, trong suốt như pha lê đen, giống như được khảmtrên gương mặt hoàn mỹ, da thịt trắng nõn như trứng chim vừa mới bóc vỏ, máitóc dài mềm mại phủ qua cái trán trơn bóng, hàng lông mi dài đậm nét, quần áotrắng tinh tươm, vẻ tuấn tú cùng cốt cách không gì sánh kịp! Một cơn gió nhẹ thổiqua, một vài sợi tóc tùy ý phất phới trong gió, một hơi thở tươi mát tự nhiênphảng phất vào chóp mũi Vân Hiểu Nguyệt. Lúc này, ánh mắt hắn xinh đẹp như ánhsao, lại dịu dàng mang theo ý cười đằm thắm như làn nước mùa xuân, lẳng lặngnhìn nàng!
“Điệp nhi, đã lâu không gặp, muội có khỏe không?” Nhìn ánh mắt kinhdiễm của Vân Hiểu Nguyệt, Vân Trần Viễn hơi hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười hỏi.
Trời ạ, quả là mĩ nam! Chậc chậc, quả nhiên đẹp hơn yêu nghiệt kia rấtnhiều, nhìn khí chất ấy, nhìn kiểu gì cũng thấy yêu nghiệt còn kém xa! Vân NhượcĐiệp thật sự là có phúc khí, chung quanh người nàng đều là cực phẩm, rất thích!
“Đại ca, muội rất nhớ huynh!” Thấy mĩ nam như vậy, Vân Hiểu Nguyệt lậptức quên quyết định của mình, lập tức đứng lên từ trên ghế, nhào vào trong lònghắn, ôm chặt mĩ nam, dáng vẻ vô cùng dịu dàng!
“Khụ khụ…” Ôm chầm lấy Vân Hiểu Nguyệt theo phản xạ, Vân Trần Viễn bậtcười: “Điệp nhi quả nhiên không giống với trước kia! Từ khi nào thì trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125307/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.