Ánh trăng tối nay thật đặc biệt, Vân Hiểu Nguyệt lững thững đi ở cầuđá làm bằng bạch ngọc, cảm thụ làn gió nhẹ phẩy, nhìn bóng cây lắc lư, ánhtrăng như nước, cảnh sắc như mộng, tất cả đều u tĩnh, tĩnh như đáy nước, ngay cảtiếng hít thở đều mơ hồ như vậy.
Bầu trời xanh lam ban ngày không có vẻ tĩnh được như vậy, hài hòanhư vậy, đẹp như vậy. Ngoại trừ một vòng trăng sáng cùng vài ánh sao, cơ hồ đềubị màn đêm bao phủ, không thấy một chút tạp trần. Ngay cả mây đen mông lungngày đó, giờ phút này cũng giống mĩ nhân ngư xinh đẹp đang ngủ say, chim chóckêu rộn ràng, giờ phút này cũng say dưới ánh trăng! Vài đợt gió nhẹ chơi đùa vớicây cỏ giống trò chơi của hài đồng, nhánh cây theo làn gió nhẹ nhàng lay động,chiếu cái bóng dài trên mặt đất, rất dài…
“Huyên nhi, em nói xem, nếu người cùng người, có thể giống như trăngvà sao hài hòa ở chung thì thật tốt! Đáng tiếc, phong cảnh có đẹp đến đâu, nếucó tranh đấu xấu xí, chính là làm mất đi ý nhị ban đầu!” Đứng ở bờ chiếc hồ nhỏven rừng cây, nhìn ánh trăng trầm tĩnh, nhìn hồ nước như họa, nhìn cung điệnhuy hoàng bờ bên kia, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được thở dài nói.
“Nương nương, người tài mạo song toàn như vậy, Hoàng Thượng một ngàynào đó sẽ chú ý tới người, cho đến một lúc, người nhất định trở thành hoàng phiđược sủng ái nhất, sau đó mang thai hoàng tử! Nương nương, người đừng thươngtâm!” Nhìn biểu tình ưu thương củaVân Hiểu Nguyệt, Huyên nhi nghẹn ngào an ủinói.
“Đứa ngốc!” Vân Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125292/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.