Chương trước
Chương sau
“Huyên nhi, cô nương này vì sao không quỳ, em vì sao phải lạy? Ả vừamới mắng chửi ta, sao em lại không mắng ả! Tò mò quá!”
Vân Hiểu Nguyệt vẻ mặt ngây thơ, suy nghĩ xong thì giãy dụa nói, sauđó lại ôm đầu rên rỉ nói: “Huyên nhi, có người mắng ta, vì sao? Ô ô. . . Cha mẹcủa ta đâu? Ta muốn nói cho bọn họ, có người khi dễ ta! Đầu của ta đau quá, đềulà vì ả, ô ô. . .”
Từng giọt nước mắt rơi xuống, Vân Hiểu Nguyệt khóc thê thảm, thật sựlà nghe rất thương tâm. Thấy nàng rơi lệ, quả nhiên, tất cả cung nữ, thái giámtrong Sắc Điệp Cung nhất tề trừng mắt nhìn nha hoàn kêu Tiểu Hoàn kia, ngay cảmấy nha hoàn khác của Nhu phi cũng mang vẻ mặt khiển trách, nhất tề lui về phíasau, để cho Tiểu Hoàn đứng trơ chọi!
Huyên nhi vội vàng đứng dậy, giao chén thuốc cho thị nữ một bên, chạyđến bên giường an ủi Vân Hiểu Nguyệt: “Nương nương, đừng khóc ! Cha người là Thừatướng đương triều được Hoàng Thượng coi trọng nhất, vài ngày sau chờ phu nhânvào cung thăm người, người nói cho phu nhân, để phu nhân đến chỗ Hoàng hậunương nương cùng Thái Hậu lấy lại công đạo cho người!”
Huyên nhi vừa nói một bên vừa giúp Vân Hiểu Nguyệt gạt lệ, Vân HiểuNguyệt thoáng nhìn sắc mặt đỏ ửng của Nhu phi, nhịn cười đến đau cả bụng!
Ha ha. . . Ta hiện tại không làm được đại nhân, trước hết cứ làm tiểunhân đã, Nhu phi, ngươi chờ xem!
“Tiểu Hoàn, quỳ xuống!”
Nghe thấy Huyên Nhi nói như vậy, trong mắt Nhu phi hiện lên bối rối,lớn tiếng quát!
“Nô tỳ. . . Dạ, nương nương!” Tiểu Hoàn có vẻ thực ủy khuất, một tiếngquỳ xuống đất, khóc lên rưng rức!
“Điệp nhi muội muội, là tỷ tỷ dạy không nghiêm, để muội muội bị ủykhuất, muội muốn giáo huấn nó như thế nào thì làm! Chỉ là một nô tài thôi, tùymuội xử trí!”
Trong ánh mắt xinh đẹp của Nhu phi hiện lên ghen ghét cùng lãnh ý,trên mặt lại cười tủm tỉm, còn thuận tay cầm lấy chén thuốc trong tay thị nữ,xem tư thế kia, là muốn giúp mình uống thuốc!
Chà! Ai khiến ngươi? Vân Hiểu Nguyệt thu hết biểu tình của ả vào đáymắt, đối với nữ nhân này một chút hảo cảm cũng không có, bảo ả giúp ta uống thuốc,ta có thể uống sao?
“Huyên nhi, ta không biết nữ nhân này, ta không cần ả giúp, em tớigiúp ta!” Phụng phịu miệng, Vân Hiểu Nguyệt ra vẻ muốn khóc!
“Ai nha, Điệp nhi muội muội, muội thật sự không biết ta ? Ta là Nhu tỷ tỷ của muội nha!”
Nhu phi kinh hãi, buông chén thuốc, nắm lấybàn tay của Vân Hiểu Nguyệt, sốt ruột nói, trong mắt nhanh chóng ngập đầy nướcmắt, vẻ mặt thương tiếc, nhưng là Vân Hiểu Nguyệt nhìn sâu vào đáy mắt củanàng, rõ ràng thấy vui sướng khi người gặp họa cùng tràn đầy khoái ý!
“Ngươi tránh ra!” Vân Hiểu Nguyệt gạt taydùng khí lực rất lớn, lập tức khiến ả té lăn trên đất!
“Huyên Nhi, ả đánh ta, em xem, đau quá! Ôô. . . Ả là nữ nhân xấu, về sau không được cho ảvào!” Au ui! Tay ta đau quá, muốngiết người sao!
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!. . . . . .”
Nhu phi đau đớn, khuôn mặt trắng bệch, saukhi được thị nữ của ả ba chân bốn cẳng giúp đứng lên, ả chỉ tay vào Vân HiểuNguyệt đang nao núng ở trong lòng Huyên nhi, lắp bắp nửa ngày, oán hận nói:“Ngươi là nữ nhân điên, mời ta đến, ta còn không muốn đến! Tiểu Hoàn, chúng tađi!”
Nhu phi vung cẩm khăn, cao ngạo nói!
“Ta không có gọi ngươi đến? Đợi lát nữa,ngươi nói muốn cho ta phạt tên vô lại hại ta đau đầu kia cơ mà, vì sao có thểnói không giữ lời? Chẳng lẽ cha mẹ của ngươi không dạy ngươi, làm người phải biếtgiữ chữ tín sao? A, ta đã biết, khẳng định là ‘thượng bất chính hạ tắc loạn’,trách không được tên vô lại này khi dễ ta, hóa ra là học từ ngươi! Huyên Nhi,ngày khác để mẫu thân ta tìm Hoàng hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nươngnói chuyện, tên vô lại như vậy, giữ ở bên người rất nguy hiểm, đúng không?”
Vân Hiểu Nguyệt chỉ vào Tiểu Hoàn, mangtheo biểu tình vô vàn ngây thơ, thở phì phì nói.
“Ngươi. . . Ngươi khờ thật hay giả ngốc?”
Nhu phi xoay người, sắc mặt xanh mét hỏi.
“Ngươi mới ngốc! Ta ăn ngon ngủ ngon, làmsao ngốc được? Ta. . . Ta chỉ là quên rất nhiều chuyện, quên rất nhiều người màthôi!”
Vân Hiểu Nguyệt ngồi thẳng thân mình, thởphì phì cãi lại!
“A? Như vậy sao? Ngươi nhớ Tần Ngạo là aikhông?”
Nhu phi đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi đếngần, nhẹ nhàng mà hỏi.
“Tần Ngạo? Không biết, hắn là ai vậy?”
Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, ngây ngốc nhìn vềphía Huyên nhi? Ta thật sự không biết mà!
“Đó. . . là tục danh của Hoàng Thượng!”
Huyên nhi sợ đến độ trên đầu đổ mồ hôi,lén lút nói.
“Ha ha. . .Ta hiện tại tin, ngươi là thậtsự mất trí nhớ! Điệp nhi muội muội, mất trí nhớ cũng tốt,sẽ không nhớ mình bị thươngnhư thế nào, sẽ đỡ rất nhiều thống khổ, muốn tỷ tỷnhắc muội hay không? Tỷ tỷ ta, biết rất nhiều chuyện nha!”
Nhu phi một trận cuồng tiếu, đắc ý nói.
“Ách? Thật sự? Không phải nói ta là lúc thị tẩm té bị thương sao?”
Vân Hiểu Nguyệt cố ý nói.
“Ha ha. . . Long sàng lớn như vậy, làm sao có thể ngã xuống hả? LàHoàng Thượng muốn nhìn mặt ngươi! Sớm nghe nói ngươi là đệ nhất mỹ nhân kinhđô, tự nhiên là vội vã cho ngươi thị tẩm, sủng hạnh xong rồi, liền xốc lên cáikhăn che mặt của ngươi! Không nghĩ tới, tối hôm đó ngươi đúng là lợi hại, hù chếtHoàng Thượng! Cho nên, ngươi đã bị Hoàng Thượng mắng chửi, một cước đá xuốnglong sàng! Chân rồng của Hoàng Thượng thật là lợi hại, ngươi nhìn đi, bất quálà đụng vào cạnh bàn mà thôi, đã có thể mất trí nhớ! Chậc chậc, cũng may nênkhông hương tiêu ngọc vẫn, nếu không Thừa tướng cùng phu nhân cũng thương tiếcchết tâm! Ta nói, Điệp nhi muội muội à, có lẽ Hoàng Thượng cũng sẽ không đếntìm ngươi đâu, ta đi! Cũng sẽ không đến đây nữa, ngươi ở đây từ từ mà dưỡngthương đi! Về phần Tiểu Hoàn, sẽ để lại cho ngươi chậm rãi chơi! Hì hì. . .”
Che miệng đắc ý cười, Nhu phi vênh váo tự đắc rồi bỏ đi!
“Nhu phi nương nương, Nhu phi nương nương, cầu người mang Tiểu Hoànđi! Ô ô. . . Nương nương, ta không muốn ở lại với người này! Ô ô. . . Nươngnương. . .” Tiểu Hoàn lập tức khóc té trên mặt đất, thương tâm kêu lên!
Hả? Thì ra Nhược Điệp là bị tên Tần Ngạo kia cho một cước đá xuốnggiường? Trách không được một lòng muốn chết! Bị chính người mình yêu nhất phỉnhổ như vậy, Điệp nhi vốn nhu nhược làm sao chịu được? Hừ, Tần Ngạo, ngươi chếtchắc rồi! Chờ ta dưỡng thương xong, sẽ cùng ngươi chậm rãi chơi đùa, hiện tại,trước phải giải quyết nha đầu chết tiệt kia đã rồi nói sau!
“Tiểu Hoàn, ngươi không muốn ở lại đây, phải không?”
Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Không phải! Điệp phi nương nương, Tiểu Hoàn lần sau không dám bấtkính với người nữa! Tiểu Hoàn nhất định nghe lời, tận tâm hầu hạ nương nương!”
Nghe Vân Hiểu Nguyệt nói như vậy, Tiểu Hoàn vội vàng quỳ úp sấp hạmình dập đầu, rơi lệ đầy mặt nói.
“Huyên nhi, cung nữ vô phép, bình thường trong cung xử trí như thếnào? Thấy bộ dáng sợ hãi ấy, Vân Hiểu Nguyệt thuận miệng hỏi.
“Bẩm nương nương! Nếu cung nữ vô phép, sẽ đưa đến kĩ quán, sau đóđưa đến hầu hạ các tướng sĩ ở tiền tuyến, mãi cho đến chết mới thôi!”
Huyên nhi vui sướng khi người gặp họa nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.